Niên Niên tự mình đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi cúi người xin lỗi:
“Cô ơi, cháu xin lỗi ạ. Cháu không cố ý đâu, là cháu sai. Cô có bị thương không ạ?”
Biết sai mà sửa, không gì đáng quý hơn.
Đó là bài học sư phụ đã dạy cô bé.
Vì mình vô ý va vào người khác, thì phải nhận lỗi.
Nhưng người phụ nữ trước mặt dường như không hề cảm kích. Bà ta lập tức trừng mắt, giọng đầy tức tối:
“Con nhóc ở đâu ra thế này? Chạy lung tung kiểu gì vậy? Có biết cái áo của tao đắt tiền thế nào không?”
“Bố mẹ cô bé làm ở bộ phận nào? Mau gọi họ tới đây, trả tiền cho tôi!”
“Đi làm mà mang con theo, có còn chút quy củ nào không? Nghĩ công ty là nhà mình chắc?”
“Đúng là xui xẻo, con nhóc chết tiệt, mau gọi bố mẹ đến đây ngay. Bộ đồ này của tao là hàng giới hạn, hôm nay nhất định phải bồi thường ba vạn tệ, thiếu một xu cũng không được!”
Niên Niên ngơ ngác, đứng sững như trời trồng.
Cô bé còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã như khẩu súng máy, xả một tràng không dừng, không cho cô bé cơ hội nào chen vào.
“Con nhóc chết tiệt, có nghe tao nói không? Đứng ngẩn ra đó làm gì? Đừng bảo là đồ đần nhé?”
“Đừng nghĩ giả ngây giả dại là xong chuyện. Mau gọi bố mẹ mày ra đây. Cho dù mày có là đồ đầm thật, hôm nay cũng phải bồi thường!”
Người phụ nữ thấy Niên Niên chỉ đứng im thì ngay lập tức nổi giận, không chút do dự mà chuyển sang tấn công cá nhân.
Bà ta hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình quá đáng thế nào, thậm chí còn tỏ thái độ hách dịch, kiêu ngạo đến mức không ai ưa nổi.
“Thưa cô, cháu thật sự xin lỗi. Cháu không cố ý. Một lát nữa cháu sẽ tìm bố cháu, nhất định sẽ để bố bồi thường cho cô. Nhưng bây giờ cháu có việc cần làm, cô có thể chờ cháu một chút được không ạ?”
Cuối cùng, Niên Niên cũng chen được vào một câu, nghiêm túc nói lời xin lỗi lần nữa.
Cô bé thực sự không thể chậm trễ thêm. Đám mây đen trên đầu bố đang quá nặng nề, cô bé phải nhanh chóng giải quyết.
Việc mình không chú ý đường là lỗi của mình và việc cô ta yêu cầu bồi thường cũng không sai. Nhưng cô bé cần ưu tiên hoàn thành việc quan trọng trước rồi mới tìm bố để giải quyết.
“Không được! Con nhóc ngốc nhà mày có thể có việc gì quan trọng? Bảo đợi là định tranh thủ chạy trốn phải không? Tao cảnh cáo nhé, gọi bố mẹ mày ra đây ngay, đừng ép tao phải tự đi tìm. Nếu tao mà ra tay, bố mẹ mày cũng khỏi làm việc ở đây luôn!”
Người phụ nữ hoàn toàn không chịu nhượng bộ, thậm chí còn giơ tay túm lấy cổ áo Niên Niên, kéo mạnh như thể đang bắt trộm.
Niên Niên cảm thấy vô cùng khó chịu. Chiếc cổ áo bị kéo căng khiến cô bé gần như nghẹt thở.
Cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng sức lực của người phụ nữ kia không hề nhỏ. Niên Niên cố tránh giằng co mạnh vì lo rằng sẽ làm rách chiếc đạo bào, món đồ quý giá được chính tay sư phụ khâu cho cô.
Động tĩnh trong phòng pha trà đã thu hút sự chú ý của các nhân viên khác.
Một số nữ nhân viên tò mò, ghé đầu vào nhìn, rồi không khỏi ngạc nhiên xen lẫn thích thú.
Ồ! Người đang nổi cáu kia không phải là quản lý Nghiêm mà chúng ta ghét nhất sao?
Ơ! Còn cô nhóc kia chẳng phải là cô con gái mà sếp vừa mang đến sáng nay sao?
Tình hình rõ ràng đang có mâu thuẫn.
Quản lý vs con gái sếp...
Dùng một sợi tóc để suy nghĩ thôi cũng biết, phần thắng chắc chắn thuộc về con gái sếp.
Không lâu sau, một nữ nhân viên nhanh trí bước vào, đứng giữa, lên tiếng giúp đỡ cô bé:
“Chị Nghiêm, cô bé đã xin lỗi rồi, còn hứa sẽ gọi bố mẹ tới bồi thường cho chị. Chúng tôi đều nghe thấy rõ. Chị cũng đừng làm khó nữa, giữ chặt trẻ con như thế này, con bé sẽ thấy khó chịu lắm đấy!”