Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 24: Vận xui trên đỉnh đầu

Lúc này, trong mắt Niên Niên trên đầu Dư Sơn Hà xuất hiện một luồng vận xui đen tối như muốn bao trùm toàn bộ người ông.

Thông thường không ai lại có vận xui lớn đến mức này, nhất là loại xui bám ngay trên đỉnh đầu.

Những biến đổi về tướng mạo thường chỉ xuất hiện ở một vài vùng cụ thể trên khuôn mặt. Ví dụ như người sắp gặp tai họa đổ máu, ấn đường sẽ mờ mờ hiện lên khí đen. Các vùng khác như hốc mắt, dưới mắt, đầu mũi hay gò má đều phản ánh những khía cạnh khác nhau của vận mệnh như tài vận hay phúc khí con cái.

Ngay cả khi rơi vào vận hạn tồi tệ nhất, bị mất tiền, liên lụy đến ba mẹ con cái, hoặc gặp tai họa đổ máu thì những vùng này chỉ xuất hiện khí đen mỏng mờ.

Nhưng kiểu mây đen bao phủ đỉnh đầu thế này... là dấu hiệu của một kiếp nạn chết chóc.

Niên Niên nhìn chằm chằm vào tướng mạo của ba mình, lập tức bấm tay tính toán để tìm hiểu nguồn gốc của kiếp nạn. Cuối cùng, cô bé nhận ra rằng kiếp nạn này có liên quan đến sự nghiệp và kèm theo yếu tố bất ngờ.

Hừm, có vẻ vẫn liên quan đến tòa nhà văn phòng này.

Cô phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc nguy hiểm ẩn nấp trong tòa nhà, mới có thể cứu được ba mình.

Trong văn phòng, rõ ràng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu gì. Niên Niên nghĩ chỉ còn cách ra ngoài tìm hiểu. Nhưng cô bé nhớ rất rõ lời ba dặn:

Không được rời khỏi văn phòng, không được phép chạy lung tung.

Là một đứa trẻ ngoan, cô bé không muốn làm ba thêm phiền lòng. Nhưng nếu việc này liên quan đến an nguy của ba...

Hừm... thôi thì cứ hỏi trước vậy.

“Ba ơi, con có thể ra ngoài xem một chút được không?”

Dư Sơn Hà đang tập trung giải quyết công việc. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại của con gái, ông liền ngẩng đầu lên.

Bản năng ông muốn từ chối ngay lập tức nhưng nghĩ lại đây là công ty của mình, thuộc quyền quản lý của ông. Chỉ cần cô bé không rời khỏi tòa nhà này, muốn đi đâu cũng được.

Phòng làm việc chỉ là một không gian nhỏ, trẻ con ở lâu chắc chắn sẽ thấy buồn chán. Suy nghĩ hồi lâu, ông gật đầu đồng ý:

“Được nhưng con không được rời khỏi tòa nhà này đâu nhé.”

“Dạ, con biết rồi. Vậy con đi nha ba!”

Được ba cho phép, Niên Niên nhanh chóng cầm lấy chiếc túi nhỏ quen thuộc rồi chạy ra khỏi văn phòng.

Dư Sơn Hà suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy không yên tâm. Ông liền gọi điện cho quầy lễ tân dặn dò nhân viên ở đó phải luôn chú ý đến bóng dáng của Niên Niên.

Ông nhấn mạnh: “Tuyệt đối không để cô bé chạy ra khỏi tòa nhà, nếu không thì cô cũng không cần làm ở đây nữa!”

Nhân viên lễ tân nhận được mệnh lệnh, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, chuẩn bị sẵn sàng.

Niên Niên không hề biết ba mình đã chuẩn bị rất nhiều biện pháp để ngăn cô bé ra khỏi tòa nhà. Lúc này, cô bé đang chăm chú nhìn chiếc la bàn nhỏ trong tay.

Mỗi bước đi, cô bé đều theo dõi chiếc kim đang xoay tròn loạn xạ, vừa đi vừa bấm tay niệm chú.

Đây là cách tìm kiếm âm khí và nguồn ô uế chậm nhất nhưng chính xác nhất. Mỗi bước cần được dẫn dắt bởi la bàn, kết hợp với việc bấm quyết, đọc chú và xác định hướng đi tiếp theo.

Mặc dù cách này tốn thời gian và đòi hỏi sự tập trung cao độ nhưng nó đảm bảo không sai lệch.

Niên Niên cúi đầu, chăm chú nhìn la bàn, không hề để ý mình đã đến khu vực phòng pha trà.

Chiếc kim trên la bàn bắt đầu ổn định. Cô biết mình sắp chạm đến đích nên càng không dám lơ là.

Cuối cùng, cô bé bước thêm một bước quyết định nhưng ngay lập tức cô bé ngã phịch xuống đất.

“Á!”

Một tiếng hét chói tai vang lên.

Lúc này Niên Niên mới giật mình nhận ra có vẻ mình vừa va phải thứ gì đó. Ngẩng đầu lên, cô bé thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở, trang điểm tinh tế, trông khoảng ba mươi tuổi đang đứng ngay trước mặt mình.

Trên chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy, một vệt cà phê nâu lớn loang lổ rõ ràng.

Người phụ nữ đang cầm một chiếc cốc cà phê trong tay, tình hình đã rõ ràng.

Có lẽ cô bé đã vô ý va phải người phụ nữ này, làm đổ cốc cà phê lên áo cô ấy.

Vì quá tập trung vào la bàn, Niên Niên không hề chú ý phía trước có người.

Cũng chính vì thế, cô bé chẳng kịp phản ứng mà ngã phịch xuống đất.

May thay, không đau chút nào!