Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 23: Ba mình xong rồi

Dư Sơn Hà biết rõ cậu con trai thứ hai của mình không thích cô bé. Đã nói, đã mắng không biết bao nhiêu lần nhưng ý nghĩ của con trai vẫn không thay đổi.

Chuyện trông chừng Niên Niên không thể trông mong vào Dư Sinh nên ông đành tự mình lo liệu.

Đó cũng là lý do tại sao đến giờ ông vẫn chưa đến công ty.

“Dạ được ạ!”

Niên Niên không nhận ra sự lo lắng của ba, cô bé chỉ nghĩ hôm nay sẽ đến công ty để giải quyết vấn đề. Cô vẫn nhớ rõ chuyện con ma hôm trước cố ý gây hại cho ba mình. Nếu công ty thực sự có vấn đề, cô bé sẽ không ngại một lần xử lý triệt để, giúp ba không còn lo lắng.

Thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời, Dư Sơn Hà mỉm cười mãn nguyện. Đợi Niên Niên ăn xong bữa sáng, ông mới gọi tài xế lái xe đưa cả hai đến công ty.

Tập đoàn Dư thị là một doanh nghiệp không hề nhỏ. Toàn bộ một tòa cao ốc đều thuộc về công ty của Dư gia.

Khi Dư Sơn Hà bế Niên Niên xuất hiện tại quầy lễ tân ở tầng một, không ít nhân viên đã chú ý đến cảnh tượng ông chủ mang theo một cô bé đáng yêu đến nơi làm việc.

Một cô lễ tân mạnh dạn chụp một bức ảnh chính diện của Niên Niên rồi đăng ngay vào nhóm chat nội bộ không có ông chủ.

[Lễ tân]: [Mọi người ơi, có ai thấy không? Ông chủ hôm nay mang theo một bé gái đáng yêu đến công ty đấy! Trời ơi, nhìn cô bé mà tôi muốn tan chảy luôn!]

[Nhân viên A]: [Con nhà ai mà dễ thương thế này?]

[Nhân viên B]: [Nhìn kỹ thì thấy có nét giống ông chủ. Có khi nào là con gái ông ấy không?]

[Nhân viên C]: [Nhà ông chủ không phải chỉ có một cô con gái nuôi thôi sao?]

[Nhân viên D]: [Tôi làm ở đây sáu năm rồi, phải có trách nhiệm nói rõ. Thực ra ông chủ có một cô con gái ruột nhưng lúc mới sinh ra thì bị thất lạc. Vì muốn tìm con, ông ấy mới ít để ý tới công việc.]

[Nhân viên E]: [Vậy đây là cô con gái thất lạc được tìm lại sao?]

[Nhân viên F]: [Không rõ nữa nhưng được ông chủ bế đến công ty thì chắc chắn có vị trí đặc biệt, tốt nhất là đừng ai dại dột gây chuyện.]

Dư Sơn Hà hoàn toàn không biết cô con gái nhỏ của mình đã khiến nội bộ công ty thảo luận sôi nổi chỉ với vẻ ngoài đáng yêu và thân thế bí ẩn.

Ông ấy bế Niên Niên vào văn phòng, sau đó gọi trợ lý mua một loạt bánh kẹo và đồ ăn vặt, rồi để cô bé tự chơi trong phạm vi văn phòng.

Niên Niên cũng không phàn nàn việc bị giới hạn chỗ chơi. Cô đi vòng quanh văn phòng, nhìn chỗ này, chạm chỗ kia, quan sát từng chi tiết một cách tỉ mỉ.

Cô bé cảm nhận rõ ràng luồng âm khí trong không gian này. Ma quái hôm trước tấn công ba cô bé chắc chắn có liên quan đến luồng âm khí này.

Tuy nhiên, Niên Niên không tìm được nguồn gốc của âm khí.

Hửm? Sao lại thế nhỉ?

Niên Niên hoàn toàn tự tin vào khả năng quan sát của mình. Cô bé chắc chắn không cảm nhận sai.

Mím chặt môi, Niên Niên có chút không vui. Đây là lần đầu tiên cô bé thất bại, không thể ngay lập tức phát hiện nguồn gốc vấn đề.

Ôi, đúng là mình đã lơ là việc học hành mấy ngày nay. Ngay cả việc nhỏ nhặt thế này cũng cần tốn công sức như vậy. Phải cố gắng gấp đôi mới được!

Vừa tự nhủ sẽ nỗ lực nhiều hơn, ánh mắt cô bé vừa chuyển sang ba mình.

Thế nhưng, khi nhìn thấy Dư Sơn Hà đang nghiêm túc làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Niên Niên đột nhiên cứng đờ.

Aaaa! Ba! Ba của mình! Xong rồi! Xong rồi!

Cô bé bắt đầu bối rối, ánh mắt lấp lánh như phát hiện ra một điều trọng đại.