Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 22: Cùng ba đến công ty

Nghe Niên Niên khẳng định rằng mình biết đường về nhà Sở Đại Thành cuối cùng cũng yên tâm.

Biệt thự không còn gì đáng lo ngại, thi thể của thanh niên kia ông sẽ gọi người chuyên nghiệp tới xử lý.

May mắn thay lăn lộn giang hồ bao năm ông vẫn còn quen biết vài người đáng tin.

Bằng không, nếu thi thể bị người khác phát hiện thì dù có trăm lời biện minh, ông cũng không thể giải thích được.

Sở Đại Thành đưa cô bé lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô rồi mới chậm rãi lái đi.

Trên xe có vài món đồ ăn vặt mà ông thường dùng để gϊếŧ thời gian. Được sự cho phép của ông, Niên Niên vui vẻ mở một gói khoai tây chiên và nhấm nháp. Đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế phụ, biểu hiện rõ ràng tâm trạng phấn khởi của cô bé.

“À, đúng rồi, ông ơi, mấy lá bùa này ông cầm lấy, đều là bùa truyền âm. Lần sau nếu có chuyện gì, ông cứ gọi cháu nhé.”

Ăn xong gói khoai tây chiên, Niên Niên chợt nhớ ra bùa truyền âm đưa cho ông ban sáng đã bị sử dụng, bèn nhanh chóng rút thêm ba lá bùa từ túi nhỏ ra đưa cho ông.

Lần này, Sở Đại Thành không còn tiếp nhận với tâm lý đùa giỡn như ban ngày. Ông ấy nhận lấy bùa một cách nghiêm túc, dự định sẽ cất chúng thật cẩn thận sau khi đưa cô bé về nhà.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, duy trì tốc độ đều đều khoảng sáu mươi cây số mỗi giờ. Sau gần nửa tiếng, ông đưa Niên Niên tới khu dân cư.

Nhìn cô bé tự mình tháo dây an toàn rồi định trèo xuống xe, Sở Đại Thành bỗng cảm thấy mình nên làm điều gì đó để đền đáp ân tình của cô bé đã cứu mình.

“Bé con, lần sau có việc thì ông đưa cháu đi làm cùng, kiếm tiền rồi chia cho cháu nhé, cháu có đi không?”

Tiền ư?

Niên Niên chẳng nghe lọt câu nào khác, chỉ nhặt được từ khóa quan trọng nhất.

Nhìn vẻ mặt đầy băn khoăn của cô bé, Sở Đại Thành nghĩ rằng có lẽ cô bé không hiểu tiền là gì, liền vội vàng giải thích:

“Có tiền, cháu có thể tự mua đồ ăn, không lo bị đói nữa. Lớn lên, cháu còn có thể tự dọn ra ở riêng.”

Tự do tài chính, thoát ly khỏi gia đình.

Câu sau Sở Đại Thành không nói ra.

Với một cô bé chỉ mới năm tuổi rưỡi, khái niệm “gia đình nguyên sinh” hẳn là quá xa lạ. Khi nào trưởng thành, cô bé sẽ tự hiểu.

Từ bây giờ, nếu đưa cô bé theo, với năng lực của cô bé, chắc chắn họ sẽ tích lũy được không ít của cải. Đợi tới lúc cô hiểu chuyện, ít nhất cô cũng có điều kiện để thoát khỏi những bậc ba mẹ vô trách nhiệm ấy.

Niên Niên vừa nghe tới việc kiếm tiền mua đồ ăn, lập tức không chút do dự gật đầu đồng ý:

“Đi ạ! Cháu muốn kiếm tiền, muốn mua đồ ăn!”

“Được, đến lúc có việc, ông sẽ dùng bùa truyền âm gọi cháu. Nhưng nhớ là không được tự ý chạy lung tung, phải cho ông biết địa chỉ để ông tới đón cháu nhé.”

Sở Đại Thành mỉm cười gật đầu, không quên nhắc nhở cô bé.

Niên Niên ngoan ngoãn đáp lời.

Hai người chia tay trong vui vẻ, mỗi người đi một ngả.

Vì trèo cửa sổ ra ngoài nên Niên Niên cũng trèo cửa sổ vào lại. Cô bé với dáng người nhỏ nhắn, linh hoạt như mèo, trèo qua cửa sổ mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Sau khi trèo lên giường, cô bé lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm không còn mơ mộng gì nữa.

Đêm ấy không ai trong nhà họ Dư phát hiện ra việc Niên Niên đã lén ra ngoài bắt ma....---

Sáng hôm sau Niên Niên dậy muộn. Dư Sơn Hà chỉ nghĩ rằng do hôm qua cô bé đi quá xa một mình nên cơ thể mệt mỏi. Cô ngủ một mạch đến khi mặt trời đã lên cao.

Niên Niên vội thức dậy làm bài tập buổi sáng như thường lệ, sau đó mới mở cửa xuống lầu.

Bữa sáng hôm nay là Dư Sơn Hà đích thân đi mua về. Nào là bánh bao, sữa đậu nành, quẩy chiên và sandwich sữa tươi, đủ loại để đảm bảo cô bé ăn no và thoải mái chọn món yêu thích.

Dư Sinh và Triệu Đường đã ra ngoài từ sớm, chỉ còn người ba tốt bụng chờ đợi trong tình trạng bụng đói, muốn cùng con gái dùng bữa. Nhìn cô bé ngồi ăn ngon lành những món mình mua, gương mặt Niên Niên rạng rỡ hạnh phúc, Dư Sơn Hà cảm thấy cuộc đời mình thật viên mãn.

“Con có muốn hôm nay đi làm cùng ba không?”

Sau bài học hôm qua, Dư Sơn Hà không dám để con gái ở nhà một mình nữa.