Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 31: Bà cô này có vấn đề

Lâu nay không quản lý sát sao công ty, để đủ loại “yêu ma quỷ quái” nhảy nhót tung hoành.

Giờ đây, nhân cơ hội này, Dư Sơn Hà muốn nhắc nhở tất cả nhân viên rằng:

Ai hết lòng làm việc cho ông, tương lai chắc chắn sẽ sáng lạn.

Chỉ cần làm tốt, công ty sẵn sàng chia cổ phần.

Đến khi già, họ có thể an nhàn hưởng thụ mà không cần lo nghĩ.

Việc này không chỉ giúp ông lấy lại uy tín mà còn củng cố lòng trung thành của nhân viên.

Quản lý Nghiêm hoàn toàn không ngờ cấu trúc cổ phần công ty lại như vậy.

Bà ta đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Nếu sự thật đúng như tổng giám đốc vừa nói thì Tống Quốc Đường sẽ tổn thất hàng chục triệu nhân dân tệ, không phải con số nhỏ.

Đến lúc đó, Tống Quốc Đường chắc chắn sẽ trút mọi trách nhiệm lên đầu bà ta.

Trước đây, lý do bà ta có thể ngang ngược là vì nắm trong tay một số bí mật của Tống Quốc Đường.

Ngược lại, Tống Quốc Đường cũng giữ những bí mật của bà ta khiến cả hai rơi vào thế đối trọng, không ai dám động đến ai.

Nhưng bây giờ, bà ta chắc chắn mất việc.

Còn Tống Quốc Đường mất khoản lợi nhuận khổng lồ, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua.

Nếu Dư Sơn Hà thêm chút cứng rắn, có lẽ bà ta sẽ không bao giờ tìm được công việc tử tế nào trong thành phố này nữa.

Những công ty lớn, đãi ngộ tốt chắc chắn sẽ không bao giờ tuyển dụng bà ta.

Quản lý Nghiêm lúc này thực sự hoảng loạn.

Bà ta định mở miệng giải thích điều gì đó nhưng Dư Sơn Hà hoàn toàn không cho cơ hội.

“Thu dọn đồ đạc, lập tức hoàn tất thủ tục thôi việc ngay. Lý do sa thải tôi sẽ yêu cầu ghi đúng sự thật. Trong vòng 30 phút, cô phải rời khỏi tòa nhà này. Nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài.”

Dư Sơn Hà trả lại nguyên vẹn lời đe dọa mà bà ta từng nói với Niên Niên.

Quản lý Nghiêm biết mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa, chỉ biết đứng chết lặng tại chỗ, không nói nên lời.

“Không được đâu, ba ơi, không thể đuổi cô ấy đi.”

Đúng lúc này, cô bé Niên Niên vừa khóc xong, bất ngờ lên tiếng ngăn cản.

Dư Sơn Hà: "???"

Con gái à, con có biết chuyện gì đang xảy ra không?

Ba đang giúp con đòi lại công bằng đấy!

Hành động bất ngờ này của cô bé khiến ông không khỏi sững sờ.

Nhưng ông cũng biết Niên Niên không phải kiểu trẻ con tùy hứng.

Nếu con bé ngăn cản, chắc chắn phải có lý do.

“Sao vậy con? Có chuyện gì à?”

Ông nhẹ nhàng hỏi, giọng đầy quan tâm.

Niên Niên liếc nhìn xung quanh, thấy rất đông nhân viên đang tò mò theo dõi, liền ghé sát tai ba mình, thì thầm:

“Ba ơi, ở đây đông người quá. Mình đưa cô này đến chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện đi. Con nghĩ chuyện lần trước ba bị ám có liên quan đến bà cô này.”

Vừa nãy vì quá buồn bã, cô bé đã quên mất mình đang cầm la bàn để làm gì.

Bây giờ bình tĩnh lại, đầu óc thông suốt hơn, cô bé lập tức nhớ ra hướng dẫn từ chiếc la bàn nhỏ.

Nhân lúc ba nói chuyện với bà cô này, cô bé đã cẩn thận quan sát khắp phòng pha trà.

Phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, không có dấu hiệu nào của điều ô uế.

Không từ bỏ, cô bé thử tính toán lại và phát hiện rằng kiếp nạn mà ba đang gặp phải có liên quan đến người phụ nữ này.

Chắc chắn trên người bà ta có vấn đề.

Tuy nhiên, ở đây có quá nhiều người, hơi thở và vận khí đều pha trộn lẫn lộn khiến cô bé khó mà phân biệt chính xác.

Cô cần một nơi yên tĩnh để có thể nhìn rõ hơn về vấn đề của bà cô này.

Nghe con gái nói, Dư Sơn Hà cảm thấy như có một cú đấm đập vào lòng mình.

Nhưng ngay sau đó, ông lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Ông nhớ lại hình ảnh Niên Niên chạy quanh văn phòng sáng nay.

Khi đó, ông chỉ nghĩ con gái đang hiếu động như bao đứa trẻ khác.

Không ngờ, hóa ra con bé vẫn luôn nghĩ cho ông, lo lắng cho sự an nguy của ông.

Vậy mà ông lại khiến con gái mình phải lo lắng và buồn bã đến vậy.

Quả nhiên, con gái là người yêu ông nhất trên đời!

Có con gái thế này còn mong gì hơn nữa!