Dư Sơn Hà nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con gái, rón rén từng bước.
Lúc này, Niên Niên vừa mới ngủ, nhưng nghe thấy tiếng động ở cửa nên cố gắng mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy như viên ngọc obsidian, long lanh điểm chút hơi sương, nơi khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt vì buồn ngủ và ngáp.
Đôi môi hồng phớt hé mở, gương mặt trắng trẻo phơn phớt ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu.
Vừa bước vào, Dư Sơn Hà đã phải chịu một “đòn tấn công” của sự đáng yêu này, trái tim người cha già như muốn tan chảy.
“Con yêu, là ba làm con tỉnh giấc à? Xin lỗi con...”
Lấy lại tinh thần sau giây phút đắm chìm trong sự mềm mại đáng yêu của con gái, Dư Sơn Hà nhận ra mình đã làm sai.
Ông đã làm phiền giấc ngủ của con gái.
Đứng nơi cửa, ông bỗng cảm thấy tay chân lúng túng, chẳng biết làm gì.
Vốn là một tổng giám đốc uy nghiêm, phong thái chững chạc, mỗi khi xuất hiện đều làm chấn động cả công ty, giờ đây lại trông chẳng khác nào một đứa trẻ, còn Niên Niên lại như thể phụ huynh chuẩn bị phê bình ông.
“Không có đâu ạ, con cũng không buồn ngủ lắm, ba không làm phiền con đâu.”
Niên Niên chu môi, khẽ mấp máy, nhanh chóng nhận ra cảm xúc u buồn của ba.
Cô bé cố gắng mở to mắt hơn, để mình trông tỉnh táo hơn một chút.
Cô bé có thể cảm nhận rằng ba rất yêu mình.
Mà cô bé cũng rất thích ba.
Vậy nên phải làm ba vui, không thể để ba buồn.
Đôi mắt tròn xoe mở lớn như hai cái đèn l*иg và đương nhiên Dư Sơn Hà đương nhiên nhận ra cô bé đang cố gắng tỏ vẻ không buồn ngủ.
Ông cảm thấy ấm áp lạ kỳ, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác áy náy sâu hơn.
Con gái vừa mới về, ông còn chưa dành đủ thời gian để bầu bạn với con, vậy mà lại vì quá hào hứng mà quên mất giờ giấc, làm phiền giấc ngủ của con thế này.
“Ba ơi, ba có gặp phải thứ gì không vậy?”
Mở to mắt, Dư Niên Niên nhìn kỹ khuôn mặt của ba.
Cô bé nhận ra ánh sáng hộ thân trên lá bùa bình an mà mình tặng đã biến mất.
Điều này có nghĩa là ba đã sử dụng lá bùa rồi.
Chắc chắn ba đã gặp chuyện gì đó.
Được con gái hỏi thăm Dư Sơn Hà mới chợt nhớ lại sự việc chính.
Lúc này, Dư Sinh vội vã từ dưới nhà đuổi lên, định vào phòng tố cáo.
Nào ngờ, ba cậu vừa bước vào phòng của Niên Niên, liền đóng cửa lại mà không hề quay lại nhìn.
Dư Sinh vừa đến nơi thì bị cánh cửa đóng sập ngay trước mặt, suýt nữa đập vào mũi, nhìn cánh cửa đã khóa chặt cậu đành bất lực chỉ có thể đứng bên ngoài với gương mặt cau có.
Do dự một hồi, cuối cùng cậu cũng bỏ đi.
Dư Sơn Hà hoàn toàn không nhận ra cậu con trai đứng phía sau, mà nếu có nhận ra, chắc ông cũng chẳng bận tâm.
Lúc này, trong mắt ông chỉ có mình Niên Niên là quan trọng nhất.
Mọi người khác đều phải nhường đường.
Dư Sơn Hà ngồi xuống bên giường Niên Niên, kéo ghế lại gần, dịu dàng nói: “Niên Niên, con còn lá bùa nào giống như cái con tặng ba sáng nay không? Có thể cho ba thêm một cái nữa không?”
Ông không hề kể với con gái về việc mình có thể đã gặp ma hôm nay.
Hình ảnh của con ma quá kinh khủng.
Là một người đàn ông trưởng thành, nghĩ lại vẫn còn thấy rợn người, gai ốc nổi khắp người.
Nửa đêm thế này, ông không thể nói rõ sự thật cho cô bé, lỡ làm con bé sợ thì sao?
Nên ông chỉ nghĩ rằng một lá bùa bình an là đủ.
Có bùa, ông sẽ không còn phải sợ những thứ ấy nữa.
“Có ạ, ba muốn bao nhiêu con cũng có. Nhưng mà... nếu ba chỉ dùng bùa bình an thì chỉ là biện pháp tạm thời, không thể giải quyết tận gốc. Ba phải tìm ra nguyên nhân của những thứ muốn hại ba, như vậy mới ngăn được những chuyện như hôm nay lặp lại.”
Dù ba không nói gì, Dư Niên Niên vẫn có thể đoán được những gì đã xảy ra với ông hôm nay.
Thực ra, ngay từ lúc ba ra ngoài, cô bé đã thấy điềm báo rằng ba sẽ gặp nạn đổ máu.
Nếu không may, nạn này có thể sẽ cướp đi mạng sống của ba.
Vì vậy, cô bé mới chủ động lấy bùa bình an tặng cho ba.
Ban đầu, cô bé nghĩ rằng chỉ cần bình an vượt qua đêm nay, tai ương của ba sẽ qua đi.
Nhưng Dư Niên Niên không ngờ rằng ba cô bé vẫn y như trước, ấn đường đen tối, ẩn hiện khí chết chóc.
Điều này có nghĩa là ba có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, bởi những tai nạn hay kiếp nạn không ngờ.
“Con gái yêu của ba, con biết hôm nay ba gặp chuyện gì sao?”
Dư Sơn Hà không hiểu tình trạng của con gái mình lắm, ông kinh ngạc trước sự hiểu biết ẩn ý trong lời nói của cô bé.
“Vâng! Con biết chứ, hôm nay ba gặp phải một thứ bẩn thỉu rất, rất xấu xa. Thứ đó muốn hại ba, muốn ba chết nhưng giờ thì nó đã bị tiêu tan thành tro bụi rồi.”
Dư Niên Niên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kể lại mọi chuyện mà cô bé đã tính toán được với ba mình, không chút giấu giếm.
Điều này khiến Dư Sơn Hà càng ngạc nhiên hơn.
Cô con gái nhỏ mô tả mọi thứ giống như thể chính cô bé đã trực tiếp chứng kiến.
“Bé con, làm sao con biết được điều này?”
“Con tính toán ra mà, chuyện này dễ thôi, đó chỉ là những kỹ năng cơ bản của một đạo sĩ mà ba.”
Dư Niên Niên nói với giọng điệu hiển nhiên, khiến Dư Sơn Hà kinh ngạc không thốt nên lời.
Ông từng gặp qua không ít “đại sư” được cho là cao tay.
Người làm kinh doanh thường ít nhiều tin vào huyền học.
Nhất là trong ngành bất động sản, từ chọn vị trí xây dựng đến thời gian khởi công, tất cả đều phải nhờ các đại sư tính toán và đặt bố cục phong thủy.
Thế nhưng, những vị đại sư ông từng gặp, ai nấy đều nói mập mờ. Thậm chí những người thân thiết với ông cũng chỉ bảo rằng có những điều không rõ ràng vì những gì họ thấy chỉ là vậy.
Ngay cả khi muốn đoán chuyện quá khứ của một người, họ cũng chỉ có thể đoán được chuyện gì đó xảy ra ở một thời điểm nào đó, chứ không thể chi tiết hơn.
Chỉ có những người có công lực thâm sâu mới có thể đoán chính xác cụ thể một sự việc.
Vậy mà cô con gái nhỏ của ông lại có thể tính toán chính xác đến thế.
Điều này làm sao mà không khiến ông ngỡ ngàng?
“Ba không cần phải sợ đâu! Con là đạo sĩ mà, con có thể giúp ba xua đuổi hết những thứ xấu xa ấy, còn giúp ba vượt qua mọi khó khăn nữa!”
Thấy ba mình im lặng hồi lâu, Dư Niên Niên nghĩ rằng ông đã bị sự việc hôm nay làm cho sợ hãi.
Cô bé vội vàng an ủi ông.
Sư phụ đã từng dặn dò, người bình thường lần đầu gặp ma sẽ rất khó tiếp nhận, thậm chí có người vì quá sợ mà thần trí bất ổn.
Là đạo sĩ, không chỉ cần giúp đỡ người khác, trừ ma diệt ác mà còn phải quan tâm đến cảm xúc của họ, để họ cảm thấy an lòng.
“Ba không sợ đâu, ba chỉ không ngờ rằng con gái ba lại giỏi như thế, ba ngạc nhiên quá thôi.”
Nghe giọng điệu ngây thơ, đáng yêu của con gái đang ra sức trấn an mình, còn vỗ ngực bảo đảm, Dư Sơn Hà không khỏi bật cười.
Nỗi sợ hãi vừa trải qua dường như tan biến, trong lòng ông giờ đây chỉ còn niềm vui vì cô con gái đáng yêu của mình.
“Đúng vậy, sư phụ cũng bảo con rất giỏi nữa! Sư phụ nói chưa từng thấy đệ tử nào có tài năng vượt trội như con. Đến các sư huynh của con cũng chẳng đấu lại con đâu!”
Được khen ngợi, Dư Niên Niên không chút khiêm nhường.
Cô bé không phải là người thích làm bộ, có ai khen thì cứ nhận thôi, nhất là khi lời khen ấy lại là sự thật.
Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập niềm tự hào, cả người toát lên vẻ tự tin đầy sức sống.
Đây là sự tự tin không phải tự đại, không những không làm người ta khó chịu mà còn khiến ai cũng cảm thấy yêu thích.
Dư Sơn Hà thực sự thích sự tự tin này của con gái, cũng không nhịn được mà cảm thấy tự hào lây.
“Ừ, con gái ba là giỏi nhất! Vậy con nói xem, nếu muốn giải quyết triệt để thì phải làm thế nào?”