Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 5: Anh trai ác ma

“Ưm, con cần đến nơi ba gặp phải thứ bẩn thỉu hôm nay mới có thể biết rõ được.”

Niên Niên suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp lại bằng giọng đáng yêu ngọt ngào.

Có nhiều nguyên nhân khiến một người gặp ma.

Nguyên nhân thứ nhất là báo thù đòi mạng – khi một người bị hại chết, sau khi chết biến thành ác quỷ với oán khí ngút trời, tìm kẻ thù để trả thù.

Nguyên nhân thứ hai là đi vào nơi cực âm – những nơi cực âm vốn đã là nơi cư ngụ của nhiều linh hồn, trong số đó không thiếu những kẻ ác, sẵn sàng hãm hại người khác.

Nguyên nhân thứ ba là tìm thế thân – một số hồn ma vì lý do nào đó không thể siêu thoát, chỉ có thể đi đầu thai nếu gϊếŧ được một người để thay thế.

Nguyên nhân thứ tư đơn giản là gặp phải hồn ma xấu xa thôi.

Nguyên nhân thứ năm là do vấn đề phong thủy.

Chỉ nhìn qua tướng mạo thì không thể biết rõ nguyên nhân khiến ba gặp ma, vậy nên cô bé phải đến hiện trường để xác nhận thêm.

Lý do cô bé biết chắc ba đã gặp ma là vì cảm nhận được khí âm sát bám trên người ông.

“Vậy à…”

Dư Sơn Hà suy nghĩ một chút rồi tiếp tục: “Vậy trong vài ngày tới ba dùng tạm bùa bình an có được không? Công việc ba dạo này khá bận, ba cần hoàn thành nốt một số việc rồi mới có thể dẫn con đến công ty.”

Những vấn đề tồn đọng trong công ty gần như đã được giải quyết, chỉ cần thêm vài ngày nữa là xong.

Dư Sơn Hà nghĩ nếu bùa bình an hữu hiệu như vậy thì có thể dùng tạm để vượt qua thời gian này, sau khi hoàn thành công việc, ông sẽ đưa cô bé đến công ty để kiểm tra.

Nếu công việc quá bận rộn, ông sẽ không có thời gian quan tâm đến con, lỡ có chuyện gì xảy ra thì thật không hay.

Hơn nữa, ông không muốn con gái phải đối mặt với những thứ đáng sợ như hôm nay.

Đợi vài ngày nữa, khi xác nhận công ty không còn nguy hiểm, ông sẽ dẫn con đến kiểm tra.

Nếu cảm thấy nguy hiểm, ông sẽ không để con đi cùng.

Là một người cha, ông muốn che chở cho con gái mình trước mọi phong ba bão táp, không muốn con phải đối mặt với những nguy hiểm mà ông từng gặp phải.

Xuất phát từ bản năng bảo vệ con của một người cha, Dư Sơn Hà hoàn toàn bỏ qua năng lực lợi hại của Niên Niên.

Lá bùa bình an do cô bé vẽ có thể gây sát thương lớn cho ma quỷ, chính cô bé cũng chẳng ngại những thứ ấy.

Nhưng vì quá lo lắng cho con, ông vẫn xem con gái mình như một đứa trẻ yếu đuối, cần được bảo vệ.

“Vậy cũng được, con nghĩ ba sẽ không gặp phải chuyện lớn gì trong thời gian tới đâu. Chỉ cần dùng bùa bình an là không sao đâu.”

Niên Niên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi tính toán kỹ càng.

Trong bảy ngày tới, ba sẽ không gặp nguy hiểm lớn, như vậy là có thể yên tâm.

Sau khi tính toán xong, Niên Niên với tay lấy chiếc túi bên giường, ôm vào lòng.

Cô bé lục lọi một hồi, cuối cùng lấy ra một xấp giấy vàng.

Đây đều là bùa bình an mà cô bé đã luyện tập vẽ trong mấy ngày qua, trong túi nhỏ có rất nhiều, muốn bao nhiêu cũng đủ cả.

Mặc dù mỗi lá bùa cô bé vẽ đều thành công, cô vẫn kiên trì luyện tập mỗi ngày, chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Ngày qua ngày, số lượng bùa đã tích lũy được rất nhiều.

Trước đây chưa có chỗ nào để sử dụng, giờ cuối cùng cũng có chỗ để dùng rồi!

Nhìn thấy con gái lấy ra một xấp bùa dày cộp, Dư Sơn Hà lặng người.

Ông không khỏi nghi ngờ rằng con gái mình đang buôn sỉ bùa hộ thân.

Bằng không, sao lại có thể rút ra dễ dàng nhiều đến vậy?

Những đại sư ông quen biết đều nói rằng việc vẽ bùa rất hao tổn tâm lực, vì thế những lá bùa thật sự rất hiếm hoi.

“Con yêu, sao con lại có nhiều bùa đến thế?”

Cuối cùng, ông không kìm được, bèn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Hi hi, đây đều là mấy cái bùa con luyện tập vẽ đó! Sư phụ nói bùa của con vẽ xấu quá nên bảo con luyện thêm cho đẹp hơn. Nhưng tới giờ mấy lá bùa của con vẫn xấu xí như vậy... Tuy nhiên, ba yên tâm nha, dù xấu nhưng các lá bùa này vẫn rất có tác dụng!"

Niên Niên hơi xấu hổ cười, trên gương mặt lộ vẻ ngại ngùng.

Chữ của cô bé là xấu nhất trong đạo quán.

Đến cả sư huynh vốn bị sư phụ chê là lười biếng mà chữ còn đẹp hơn của cô bé gấp cả nghìn lần.

Dù ngày nào cũng luyện tập vẽ bùa, nét chữ của cô vẫn chẳng tiến bộ chút nào.

Theo lời của sư phụ thì là… đúng rồi, thật là “chướng mắt”!

"À... được rồi, ba sẽ giữ những lá bùa này. Trời cũng khuya rồi, con yêu mau ngủ đi, chờ vài ngày nữa ba sẽ dẫn con đến công ty."

Dư Sơn Hà nhìn thoáng qua những ký tự trên lá bùa, thực lòng mà nói thì quả thật khó mà khen được.

Nét chữ uốn éo như những con lươn, xiêu vẹo cả ngang lẫn dọc.

Nhưng đây là lá bùa do chính cô con gái ruột đáng yêu nhất của ông vẽ!

Ông đâu thể nào nỡ lòng chê bai, thế nên tốt hơn hết là đổi chủ đề.

Đúng lúc này, trời đã khuya lắm rồi, bé con cũng nên đi ngủ.

"Vâng ạ, con cảm ơn ba đã quan tâm. Chúc ba ngủ ngon!"

Niên Niên cũng thực sự buồn ngủ rồi.

Đồng hồ sinh học của cô bé rất chuẩn, hôm nay ngồi trò chuyện với ba đến khuya là điều hiếm hoi.

Dõi theo bóng ba rời khỏi phòng, cô bé ngả người xuống giường, nhắm mắt ngủ ngay tức thì.

Trong giấc mơ, Niên Niên lại trở về đạo quán.

Ngôi đạo quán nằm giữa núi rừng, bề ngoài trông có vẻ cũ kỹ, mùa hè thì dột, mùa thu thì gió lùa nhưng luôn tràn ngập không khí ấm áp và vui vẻ.

Có sư phụ và đại sư huynh dậy sớm luyện công, nhị sư huynh thức dậy làm bữa sáng cho mọi người.

Còn có tam sư huynh, người thường hay lăn lộn, tìm mọi cách lười biếng.

Và tứ sư huynh thì luôn lặng lẽ quan sát từ xa, sau đó quay lại tố cáo tam sư huynh.

Còn cô bé thì ôm theo đám động vật nhỏ từ sau núi đến, vui vẻ chơi đùa trong sân.

Chờ đến khi sư huynh gọi vào ăn cơm, chờ khi sư phụ tập luyện xong sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Mọi thứ thật bình yên, hạnh phúc và ngập tràn niềm vui.

Bỗng dưng, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện lên trong giấc mơ.

Khuôn mặt ấy cười một cách hiểm ác, tiếng cười vang vọng, âm thanh ghê rợn như ma quỷ văng vẳng bên tai.

Kẻ đó nói: “Giao Dư Niên Niên ra đây! Hôm nay tôi nhất định sẽ bắt con bé đi! Tôi sẽ đưa nó về, tra tấn nó, bắt nạt nó! Để nó không bao giờ gặp lại sư huynh và sư phụ!”

Gương mặt ấy không ai khác mà chính là anh trai của cô bé, Dư Sinh.

Ngay sau đó, ác ma Dư Sinh liền cướp lấy cô bé.

Dù sư phụ và sư huynh có cố gắng đuổi theo cũng không sao bắt kịp.

Dư Sinh mang cô bé về hang ổ của hắn, trong đó còn có một tiểu quái vật, chính là Đường Đường.

Đường Đường giương nanh múa vuốt lao đến, phá hủy tất cả pháp khí và quà tặng mà sư huynh, sư phụ đã tặng cho cô, rồi còn trừng mắt nhìn cô bé.

Dư Sinh và Đường Đường đứng chung một chỗ, cười cợt độc ác, mặc cho cô bé gào khóc cũng chẳng ai thèm để ý.

Giấc mơ đột nhiên dừng lại.

Dư Niên Niên bật dậy, mở to mắt, nhìn quanh căn phòng công chúa lộng lẫy, một lúc lâu mới hoàn hồn.

Phải mất một lúc cô bé mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.

Cô bé vỗ vỗ ngực để trấn an trái tim đang đập thình thịch.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ!

Anh trai suýt nữa làm cô bé sợ chết khϊếp!

"Ê, Dư Niên Niên! Ngủ dậy rồi thì mau xuống ăn sáng, đừng có nhịn đói, để rồi lại làm anh bị mắng theo!"

Ưm!

Giọng nói bất ngờ từ ngoài cửa truyền vào, Niên Niên lập tức nhận ra đó chính là giọng của đại ma đầu trong giấc mơ.

Cô bé giật mình, vội vàng lấy tay bịt miệng để không phát ra âm thanh, cố nén lại cơn khóc nức nở sắp trào lên.

Ôi~ đáng sợ quá đi~

Lại là một lần nữa cô bé muốn trở về đạo quán!