Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 3: Cơn ác mộng nửa đêm

Đường Đường giật mình khi Dư Sinh bất chợt lớn giọng, cơ thể cô bé bất giác co rúm lại.

Cảm nhận được sự sợ hãi của em gái trước thái độ gắt gỏng của mình, Dư Sinh liền dịu giọng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

"Đây là nhà của em, mãi mãi là nhà của em. Dù Dư Niên Niên có trở về cũng không thay đổi được điều gì, yên tâm nhé. Anh trai sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của em, nếu có gì uất ức thì hãy nói với anh, đừng giữ trong lòng."

“Chuyện vừa rồi, anh sẽ giúp em kể lại với ba. Tin rằng ba sẽ không thiên vị ai đâu.”

Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Thấy em gái đã bình tâm lại, Dư Sinh cũng mỉm cười theo. Cậu ghi nhớ việc này trong lòng, quyết định sẽ nói ngay với ba khi ông trở về.

Trong khi đó, Dư Sơn Hà vừa vội vã đến công ty đã lao ngay vào làm việc.

Ông làm trong ngành bất động sản.

Vì gia đình xảy ra nhiều sự cố liên tiếp, để đảm bảo công ty hoạt động ổn định, ông đã giao mọi việc lớn nhỏ cho người anh em mà ông tin tưởng nhất, còn mình thì tập trung chăm lo cho gia đình.

Không ngờ người kia lại phụ lòng tin của ông, khiến công ty rơi vào cảnh hỗn loạn và biển thủ không ít công quỹ.

Dù đã xử lý xong vụ việc và đuổi người đó đi, nhưng khoản tiền thất thoát vẫn không thể nào lấy lại được.

Hiện tại, công ty còn một dự án bất động sản chưa hoàn thành. Nếu đứt nguồn vốn, dự án đó rất có thể sẽ trở thành công trình dở dang.

Ông làm ăn với cái tâm, không muốn thấy kết quả như vậy.

Vì thế, dạo gần đây, ông luôn bận rộn xử lý việc này, bận đến khi trời đã tối sẫm.

Khi mọi nhân viên đều đã tan ca, chỉ còn duy nhất văn phòng của ông còn sáng đèn.

"Hắt xì!"

Đang tập trung làm việc, Dư Sơn Hà bỗng hắt xì một cái.

Ông cảm thấy xung quanh có chút lành lạnh.

“Mùa thu rồi mà sao còn bật điều hòa?”

Dư Sơn Hà xoa mũi, cảm nhận nhiệt độ ngày càng giảm, trong lòng nảy sinh chút khó chịu với nhân viên vệ sinh.

Thời tiết mùa thu đôi lúc vẫn nóng, bật điều hòa cũng không sao, nhưng đi rồi mà không tắt thì quá vô ý.

Ông đứng dậy vận động gân cốt, đẩy cửa văn phòng, định đi tắt điều hòa.

Nhưng khi đứng ở cửa, nhìn ra hành lang tối đen như mực của tòa nhà trống trải, ông bỗng dưng cảm thấy một nỗi lo sợ vô cớ trào dâng.

Đặc biệt là khi nhìn về phía xa, nơi bóng tối bao trùm hoàn toàn, ông cảm giác chỉ cần bước ra sẽ bị thứ gì đó kéo vào trong màn đêm.

Ý nghĩ ấy làm Dư Sơn Hà lạnh người, không khỏi rùng mình.

“Đúng là nghĩ ngợi linh tinh.”

Ông lẩm bẩm, cố gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái, rồi bước ra khỏi văn phòng.

Cạch…

Trong tòa nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng giày da của ông vang lên trên sàn, nghe càng thêm rợn người.

Dư Sơn Hà cố phớt lờ cảm giác kỳ dị ấy, bước thêm vài bước.

Khi sắp đến gần phòng điều khiển, đột nhiên ông nghe thấy một tiếng động lớn phía sau.

Ông giật mình quay đầu lại, thì thấy một chậu cây ở góc phòng tự nhiên nổi lên giữa không trung và lao về phía ông với tốc độ chóng mặt.

Dư Sơn Hà hoảng hốt né sang một bên, suýt nữa thì bị trúng.

Chậu cây sượt qua tai ông, đập mạnh vào tường rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Ông còn chưa kịp định thần để hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một khuôn mặt người bỗng nhiên hiện ra trước mắt.

Đó là một khuôn mặt thối rữa đến cực độ.

Hai má của nó đã mục nát, lộ ra xương trắng hếu, đôi môi chỉ còn lại vài mẩu da dính liền, khó khăn che đi phần răng bên trong.

"Á!!!"

Dư Sơn Hà sợ hãi hét lên, cảm thấy như thế giới quan của mình đang sụp đổ.

Ông vung tay loạn xạ, cố gắng đẩy khuôn mặt ghê rợn ấy ra, nhưng lại không thể chạm vào nó.

Là trò đùa sao?

Câu trả lời quá rõ ràng.

Ông không thể tự lừa dối mình nữa – ông thực sự đã gặp ma!

Dư Sơn Hà cố gắng vùng vẫy đứng lên, muốn nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà, nhưng cơn sợ hãi đã khiến chân ông mềm nhũn, không còn chút sức để đứng vững, chứ đừng nói đến chạy trốn.

"Khì khì khì... khì khì khì..."

Con ma thối rữa, đến mức không thể phân biệt nổi nam hay nữ, phát ra những tiếng cười ghê rợn.

Tiếng cười ấy vang vọng khắp tòa nhà, rõ mồn một như vang lên ngay trong đầu, khiến Dư Sơn Hà cảm thấy như đầu muốn vỡ tung.

Con ma vừa giương nanh vuốt vừa bò tới, vặn vẹo cơ thể, từng chút một tiến sát đến ông.

Cho đến khi dồn ông vào góc tường, nó mới vươn đôi tay gớm ghiếc, định bóp cổ ông.

Nhưng ngay khi bàn tay ma quái chạm vào người Dư Sơn Hà, một chuyện kỳ diệu đã xảy ra.

Ông chỉ cảm thấy một luồng nóng rực trên ngực, rồi lá bùa bình an mà cô con gái nhỏ tặng cho ông ban sáng như thể sống dậy, tự mình bay ra khỏi túi áo và đánh thẳng vào đầu con ma.

Một mùi khét lẹt lan tỏa, con ma rú lên trong đau đớn.

Dù không có chút ánh lửa nào, nhưng con ma trông như thể bị thiêu đốt, từ từ tan thành tro bụi, biến mất không còn dấu vết.

Dư Sơn Hà ngồi bệt dưới đất, ngây người một lúc lâu mới tỉnh lại.

Nhìn đống đổ nát trước mắt, những mảnh vỡ từ chậu cây vẫn còn đó, tất cả đều chứng minh rằng những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.

Trên đời này thật sự có ma.

Và lá bùa hộ thân mà cô bé tặng ông thật sự có tác dụng.

Ông đặt tay lên ngực, vô cùng biết ơn vì hôm nay đã đón con gái nhỏ về và nhận được món quà quý giá này từ cô bé.

Nếu ông không quá nôn nóng để Dư Sinh đi đón con trước, nếu hôm nay ông vẫn đắm chìm trong công việc và chỉ về sau khi xong việc…

Có lẽ giờ đây ông đã chết ở nơi lạnh lẽo này rồi.

Không dám ở lại chỗ quái dị này thêm nữa, Dư Sơn Hà run rẩy đứng lên, từng bước loạng choạng chạy khỏi tòa nhà.

Ông còn chẳng kịp lấy chìa khóa xe, vẫy vội một chiếc taxi rồi hướng thẳng về nhà.

Cuối cùng, khi thấy căn biệt thự của mình hiện ra trước mắt, trái tim căng thẳng của ông mới dần bình ổn lại.

Vừa bước vào nhà, Dư Sinh – người đã ngồi trên ghế sofa chờ ông về từ lâu – lập tức lên tiếng định tố cáo.

“Ba, con nói ba nghe, hôm nay Đường Đường...”

“Niên Niên đâu rồi? Con bé ngủ chưa?”

Dư Sơn Hà chẳng để cậu nói hết câu, ngắt lời ngay lập tức.

Hiện tại ông chỉ muốn gặp cô con gái nhỏ, không muốn nghe thêm bất kỳ thông tin nào khác.

“Con không biết, con đang định nói về chuyện của em ấy…”

“Vậy để ba lên xem, có chuyện gì lát nữa nói.”

Dư Sơn Hà phớt lờ cậu, sải bước lên lầu.

Bị ngắt lời hai lần liên tiếp, mặt Dư Sinh đen như than, trong lòng bất chợt thấy đồng cảm sâu sắc với Đường Đường.

Con gái thất lạc nhiều năm trở về, những người khác đều như trở thành cỏ rác.

Rõ ràng cậu cũng là con ruột của ba, rõ ràng Đường Đường mới là người đã ở bên cạnh gia đình này suốt năm năm qua.

“Phiền phức thật.”

Dư Sinh tức tối gầm lên, bước theo lên lầu.

Chuyện này hôm nay nhất định phải nói cho ra lẽ!