Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 2: Người chị còn đáng sợ hơn cả ma quỷ

Dư Niên Niên nói xong, bắt đầu từ trong chiếc đạo bào bạc màu của mình, lục lọi một hồi lâu.

Cuối cùng, cô bé lấy ra một lá bùa vàng.

Trên lá bùa là những ký hiệu cổ xưa và bí ẩn mà Dư Sơn Hà chưa từng thấy bao giờ.

Dư Niên Niên thành thạo gấp lá bùa thành hình tam giác, rồi bước những bước chân nhỏ xíu đến trước mặt ba, kiễng chân đưa cho ông như thể đang dâng lên một báu vật.

“Đây là quà đáp lễ của con.”

“Quà đáp lễ sao?”

Dư Sơn Hà hơi bối rối, nhưng sau một thoáng nghĩ ngợi, ông vui vẻ nhận lấy lá bùa.

Ông biết rằng suốt năm năm qua, con gái của ông đã sống trong một ngôi đạo quán cũ nát trên núi, được một đạo sĩ nuôi dưỡng.

Trong môi trường ấy, việc cô bé tiếp xúc và yêu thích những điều mê tín cũng là chuyện bình thường, dù điều này hoàn toàn trái ngược với quan điểm duy vật của ông.

Nhưng không sao, sau này cô bé sẽ được giáo dục tử tế và sẽ dần thay đổi.

“Cảm ơn con, ba cũng rất thích món quà của con.”

Vì đây là món quà đầu tiên mà con gái tặng, Dư Sơn Hà không hề xem nhẹ, mà vô cùng trân trọng đặt lá bùa vào lớp lót trong túi áo vest.

Đó là vị trí gần trái tim nhất.

“Ba còn công việc ở công ty, tối nay ba sẽ về sớm để ở bên con. Giờ con cứ từ từ làm quen với ngôi nhà này, nếu có cần gì hoặc đói bụng thì tìm anh trai nhé.”

Dư Sơn Hà âu yếm xoa đầu bé con, mái tóc mềm mại như bông của cô bé khiến lòng ông thêm ấm áp.

Công ty gần đây gặp không ít vấn đề, công việc chồng chất khiến ông bù đầu bù cổ.

Gần đây ông phải đi công tác xa, hôm nay vừa mới trở về.

Dù kế hoạch ban đầu là phải đến công ty ngay, nhưng để đón con gái nhỏ về, ông đã tạm gác lại mọi công việc.

Giờ thì đến lúc quay lại xử lý công việc rồi.

Dư Niên Niên ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay chào ba.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình cô bé, Dư Niên Niên mới leo lên chiếc giường mềm mại mà cô yêu thích nhất.

Ừm…

Cô bé chưa bao giờ nằm trên chiếc giường nào mềm mại và thoải mái như thế này.

Muốn ngủ quá.

Thật là buồn ngủ.

Dư Niên Niên từ từ chìm vào giấc ngủ, mắt đã khép hờ, sắp sửa lạc vào mộng mị.

Đột nhiên, tiếng bước chân ngoài cửa khiến cô bé giật mình tỉnh giấc.

Khi mở mắt ra, trước mặt cô là một bé gái trạc tuổi mình.

Cô bé đó mặc một chiếc váy công chúa cao cấp, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ tinh tế, như thể được chăm sóc tỉ mỉ từ nhỏ.

So với vẻ giản dị đến mộc mạc của Dư Niên Niên, cô bé ấy dường như phù hợp hơn với căn phòng lộng lẫy này.

Điều khiến Dư Niên Niên cảm thấy không thoải mái là ánh mắt của cô bé đó.

Ghen tị, oán trách, bài xích, và cả… ác ý…

Dư Niên Niên định mở miệng hỏi, nhưng chưa kịp nói gì thì cô bé kia đã không khách khí bước vào phòng, tiến đến bên chiếc bàn học của cô.

Cô bé cầm lấy chiếc hộp nhạc tinh xảo trên bàn, rồi mạnh tay ném xuống đất.

Hành động này làm Dư Niên Niên giật bắn người, cô bé chưa kịp phản ứng gì thì cô bé kia đã khóc ầm lên trước.

“Đường Đường, có chuyện gì vậy? Sao lại khóc?”

Dư Sinh xuất hiện nhanh như chớp, chưa đầy hai phút đã đứng ở cửa, rồi vội vàng lao vào phòng, ôm chặt lấy cô bé Đường Đường, ánh mắt đầy lo lắng.

Cô bé tên Đường Đường khóc nấc lên từng cơn, vừa lau nước mắt vừa nép vào lòng Dư Sinh, nghẹn ngào nói: “Em chỉ muốn sờ chiếc hộp nhạc lần cuối thôi, nhưng em gái không đồng ý, lại quẳng đi nên mới bị vỡ… Hu hu hu hu, xin lỗi anh, em không cố ý đâu.”

Lần đầu tiên trong đời, Dư Niên Niên cảm nhận được sự ác ý từ thế giới.

Lời nói dối trá, đảo lộn trắng đen.

Đây là điều cô bé chưa từng thấy, cũng không biết cách đối phó.

Chỉ biết ngồi ngây người trên giường, không biết phải làm gì.

Dáng vẻ ngơ ngác của cô bé trong mắt Dư Sinh lại giống như là sự chột dạ, càng khiến cho lời nói của Đường Đường trở nên đáng tin hơn.

Cậu lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Dư Niên Niên mà quát lớn: “Tôi đã biết ngay mà, đồ nhà quê như em chắc chắn không có giáo dưỡng, nhưng không ngờ em lại kiêu ngạo đến mức này!”

“Em có biết cái hộp nhạc này là mẹ tự tay làm không? Đường Đường đã thích nó từ rất lâu rồi, ngày thường lúc nào cũng nâng niu bảo vệ. Nghe nói em về, Đường Đường mới lấy ra để tặng em, vậy mà em lại phá hỏng nó như thế này? Sao em có thể độc ác và ngang ngược đến vậy!”

Dư Niên Niên sững người vì bị mắng, trong chốc lát mới lắp bắp, yếu ớt nói ba chữ: “Em không có...”

Lời giải thích của cô bé thật yếu ớt, chẳng có chút sức thuyết phục.

Dư Sinh chẳng thèm nghe, coi như đó chỉ là lời ngụy biện.

“Hừ, từ giờ trở đi, em tránh xa Đường Đường ra! Đường Đường tuy là con nuôi, nhưng cũng là con gái ruột của chị mẹ tôi, chẳng phải người ngoài. Tôi chỉ nhận mỗi em ấy là em gái. Nếu lần sau tôi còn thấy em bắt nạt Đường Đường, tôi nhất định sẽ nói hết với ba mẹ.”

Dư Sinh cười lạnh, ôm Đường Đường xoay người ra khỏi phòng.

Nhìn đống đổ nát trên sàn nhà, Dư Niên Niên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liền bắt gặp ánh mắt đầy kiêu ngạo và nụ cười đắc ý của Đường Đường.

Một đứa trẻ mới vài tuổi mà đã bộc lộ vẻ mặt như vậy, thực sự khiến người khác không khỏi rùng mình.

Đây là lần đầu tiên Dư Niên Niên thực sự thấm thía lời dạy của sư phụ.

Có những lúc, con người còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Cô bé rùng mình, thầm quyết tâm từ nay sẽ giữ khoảng cách với cô chị này.

Chiếc hộp nhạc bị đập vỡ, mảnh vụn kính và gỗ nằm vương vãi khắp nơi, có thể thấy Đường Đường đã dùng rất nhiều lực khi ném nó.

Dư Niên Niên là một cô bé thích sự sạch sẽ, thậm chí có chút ám ảnh về sạch sẽ.

Nhìn sàn nhà bừa bộn khiến cô không thể chịu nổi, suy nghĩ một chút, cô bé quyết định trèo xuống giường, bước từng bước nhỏ đến, ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ, xếp gọn lên bàn.

Bên ngoài, Đường Đường vẫn chưa dừng lại việc bịa chuyện nói xấu Dư Niên Niên.

Cô bé vừa sụt sịt, vừa nắm chặt góc áo của Dư Sinh, nức nở nói: “Anh ơi, em thấy hình như em gái không thích em lắm. Hay là... em đi vậy.”

“Đây là nhà của em, đi đâu mà đi? Với lại, dì và dượng đều đã di cư ra nước ngoài rồi, em còn có thể đi đâu nữa?”

Dư Sinh đầy đau lòng nhìn cô em gái nhỏ mà cậu đã lớn lên cùng.

Mẹ cậu, sau khi sinh em gái xong lại nghe tin cô bé bị bắt cóc, liền rơi vào trầm cảm sau sinh, tinh thần gần như suy sụp.

Đã có lúc, cậu nghĩ rằng mình sẽ mất mẹ.

Dì của cậu, thấy mẹ cậu đau lòng không chịu nổi, đã đem đứa con gái mới sinh không bao lâu của mình, là Đường Đường, đến để an ủi mẹ cậu.

Một đứa bé mềm mại đã thu hút sự chú ý của mẹ, giúp mẹ cậu dần thoát khỏi bóng tối.

Với gia đình họ, dì và Đường Đường chính là ân nhân. Dù Dư Niên Niên đã được tìm lại, họ cũng không thể quên ân tình này.

“Nhưng... em đã chiếm lấy cuộc sống của em gái... em chiếm mất vị trí của cô ấy... em gái tức giận trách em, cũng là chuyện dễ hiểu thôi...”

“Chiếm đoạt gì chứ! Ngày ấy Dư Niên Niên bị bắt cóc đâu phải lỗi của chúng ta, càng không phải lỗi của em, tất cả đều là do lũ buôn người đáng chết! Em ấy đâu có lý do gì mà đổ lỗi lên em!”

Lời của Đường Đường còn chưa dứt thì đã bị Dư Sinh cắt ngang.

Trong mắt cậu, cô em gái này là người thân yêu quý, chứ không phải tu hú chiếm tổ ấm gia đình.