Khương Chước vặn tay nắm cửa bước vào.
Trong phòng tối đen, anh vừa vào cửa đã bật đèn mà không có chút kiêng kỵ nào.
Bởi vì anh biết, nhất định Trình Tư Tư sẽ không tỉnh!
Sau khi khóa trái cửa, anh từ từ tiến về phía chiếc giường cô nằm.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt Trình Tư Tư, ánh mắt hưng phấn giống như một con dã thú đi săn, cảm giác như ngay giây tiếp theo sẽ xé nát con mồi vừa bắt được, sau đó nuốt chửng vào bụng.
Điều hòa trong phòng được bật ở 26 độ, rất thích hợp để ngủ.
Trình Tư Tư ngủ rất ngon, mặt mộc của cô mềm mại hồng hào, môi không cần tô son vẫn đỏ tự nhiên, dường như nó còn tự mình tỏa ra hương thơm mê người, quyến rũ người ta nếm thử.
Khương Chước đứng trước giường nhìn con mồi mà mình nhắm tới đang ngủ ngon lành, rồi anh từ từ cúi người xuống.
Chiếc còng tay lạnh lẽo trong tay anh từ từ lướt qua gương mặt cô, cảm giác lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hàng mi cô khẽ động, nhưng dù thế nào cũng không thể mở mắt được.
Từ gương mặt, đến khóe môi, sau đó đến cằm, rồi xuống cổ.
Sau đó anh bỗng nhiên dùng sức tung cả tấm chăn lên, cơ thể xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ nửa trong suốt trêu chọc làm máu trong người anh sôi trào.
Anh thở hổn hển, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống ngửi ngửi.
Hương thơm tự nhiên của thiếu nữ thơm hơn bất kỳ loại nước hoa nào ở trên đời này.
"Trình Tư Tư."
Anh khẽ gọi tên cô, ngữ khí có phần mê mẩn.
"Đã rất lâu rồi không có thứ gì có thể khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu và phá hư mạnh mẽ như vậy trong tôi."
Khi nói đến hai chữ “phá hư” kia, giọng của anh bỗng trầm xuống.
"Đặc biệt là đôi mắt trong veo như con nai ngây thơ không hiểu sự đời kia, thật muốn móc ra làm đồ sưu tầm."
"Nhưng mà…"
Anh dừng lại, sau đó đến gần bên tai cô, khoé môi áp sát vào vành tai với giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta không rét mà run: "Chuyện phá huỷ, đợi tôi chơi chán rồi hãy nói!"
Sau đó, anh bật cười, tiếng cười làm người ta rợn tóc gáy.
Hai tay Trình Tư Tư bị anh còng lại, tạo thành tư thế giống như một con búp bê đồ chơi, rồi anh cầm máy ảnh mà mình đã mang theo lên.
"Tách!"
Âm thanh chụp hình vang lên, anh chụp liên tục mấy bức.
Chụp xong, anh bắt đầu thưởng thức những bức ảnh do mình tạo ra, khóe môi cong lên thể hiện sự hài lòng.
Nhưng mà như vậy không đủ, anh còn muốn chụp nhiều hơn nữa, trong phòng không ngừng vang lên âm thanh của máy ảnh.
Theo tư thế thay đổi của cô, anh chụp nhiều hơn. Càng chụp nhiều, tần suất nuốt nước bọt của anh càng nhanh hơn.
Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, không thể không có chút cảm giác nào được.
Có phản ứng không đáng sợ, có thể khống chế phản ứng mới là chuyện đáng sợ nhất!
Những kẻ gấp gáp đều là thổ phỉ, những kẻ có thể khống chế du͙© vọиɠ mới là kẻ săn mồi đỉnh cao. Vồ mồi chỉ là bản năng, có thể làm con mồi tự mình dâng đến tận cửa, đó mới là cảm giác thành tựu thực sự.
Sau khi chụp xong ảnh, anh bắt đầu tháo thứ trên cổ tay cô ra, nhưng lúc này cô đột nhiên phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
Khương Chước giật mình, chống hai tay sang hai bên người cô, thân thể cũng leo lên giường nhìn thẳng xuống cô.
Thật ra anh cũng không lo cô sẽ tỉnh lại, bởi vì anh đã sớm quyết tâm, nếu cô tỉnh lại giữa chừng, anh sẽ trực tiếp ăn sạch cô. Sự nhẫn nhịn cực hạn làm đôi mắt anh đỏ ngầu, những giọt mồ hôi nhỏ bắt đầu xuất hiện trên trán anh.
Một lúc lâu sau, Trình Tư Tư vẫn không có động tác gì khác.
Cô vẫn đang ngủ rất say.
Khương Chước thu một tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ngón trỏ ấn vào đôi môi đỏ thắm của cô.
Cảm giác mềm mại, mịn màng làm người ta mê mẩn.
"Trình Tư Tư, Trình Tư Tư."
Anh khẽ gọi tên cô, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô, rất nhanh đã đắm chìm trong cảm giác mềm mại ngọt ngào này.
Vào thời điểm mấu chốt, anh vẫn dựa vào ý chí kiên định của mình nhẫn nhịn được.
Sau đó anh lập tức xoay người đứng dậy.
Anh chỉnh lại chăn, để mọi thứ trở lại như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh nhìn vào chiếc máy ảnh trong tay, nói một câu: "Tôi sẽ thưởng thức thật tốt!"
Sau đó xoay người đi ra ngoài, không quên tắt đèn trong phòng.