Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 3.2

Cám ơn bạn Nam Phạm đã đề cử truyện nha ❤️❤️❤️

Trở về phòng, Khương Chước cất còng tay và máy ảnh, sau đó lười biếng nằm trên sofa. Anh nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tất cả những hình ảnh về Trình Tư Tư vừa rồi, khoé môi bất giác lại cong lên.

Ánh đèn vàng trong phòng chiếu thẳng vào mặt anh, ánh sáng nhạt làm nụ cười trên mặt anh càng thêm mê hoặc.

Giống như một con hồ ly ngàn năm hóa thành người, là một nam yêu tinh mê hoặc lòng người!

Anh không cảm thấy nhẫn nhịn là đau khổ, ngược lại còn rất thích sự kiềm chế này, càng áp lực, không hiểu sao trong lòng anh lại càng cảm thấy sung sướиɠ.

Mở mắt ra lần nữa, sự phấn khích trong mắt anh đã tan biến, dần dần lấy lại lý trí.

Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

*

Ngày hôm sau.

Trình Tư Tư bị Khương Hân giật chăn gọi dậy.

"Sao lại ngủ như chết vậy, cậu quên sáng nay phải đi phỏng vấn rồi à?"

Trình Tư Tư ưm ư nói muốn ngủ thêm một lát, có lẽ vì cốc sữa tối qua nên cô thấy vô cùng buồn ngủ, mắt cũng không muốn mở ra.

Đương nhiên, cô cũng không biết lý do vì sao lại như vậy.

"Không dậy đúng không?"

Khương Hân nằm sấp trên giường, lộ ra nụ cười xấu xa: "Không dậy, tớ sờ cậu đấy?"

Vừa dứt lời, cô ấy đã bay thẳng đến vươn móng heo của mình về phía ngực Trình Tư Tư, sau đó nghe thấy tiếng hét giật mình của cô.

"Khương Hân, cậu đừng có giở trò!" Cô nhanh chóng xoay người sang một bên né tránh.

"Ha ha ha..." Khương Hân cười đắc ý, lại tiếp tục lao về phía cô: "Tư Tư, tớ đến đây!"

"Á! Khương Hân cậu tránh ra!"

Con sâu ngủ trong người Trình Tư Tư đã hoàn toàn bị hành động lưu manh của Khương Hân dọa cho biến mất, trước khi cô ấy lao tới, cô nhanh chóng trốn đi, ôm chăn lăn xuống giường, đầu đập vào góc tủ đầu giường, đau đến mức nhe răng.

"Hít..."

"Không, cậu không sao chứ?"

Khương Hân thấy vậy, lập tức dừng đùa, cô ấy nhanh chóng bước qua, ngồi xổm bên cạnh cô, cẩn thận kiểm tra chỗ bị đυ.ng.

"Không vỡ chứ, để tớ xem."

Cô ấy vén tóc Trình Tư Tư lên nhưng bị cô hất ra.

Trình Tư Tư tức giận ngồi dậy, bĩu môi không nói một lời.

"Thôi mà, cậu đừng giận mà, tớ không có cố ý."

Khương Hân chột dạ gãi đầu, sau đó nắm lấy tay Trình Tư Tư nói: "Hay là, cậu đánh tớ để xả giận đi, tớ thực sự không cố ý. Tớ chỉ cảm thấy rất lạ, bình thường cậu luôn dậy rất sớm, mà hôm nay lại ngủ nướng nên mới trêu cậu một chút thôi."

"Tớ giận chuyện này sao?"

Trình Tư Tư rút tay lại, càng nghĩ càng thấy ấm ức.

"Tối qua sao cậu lại nhốt tớ ở ngoài cửa? Kết quả không đợi được anh Khương Tự, lại còn ở trước mặt anh cả cậu… cậu có biết tớ xấu hổ đến mức nào không! May mà anh cả cậu là người tốt, không cười nhạo tớ cũng không khinh thường tớ, tớ, tớ phải đi, không ở nhà cậu nữa!"

"Đừng mà!" Khương Hân vội ôm chặt Trình Tư Tư đang định đứng dậy.

"Tư Tư, tớ xin lỗi, Tư Tư xinh đẹp của tới, thật sự xin lỗi cậu. Đều tại anh hai cái đồ xấu tính đó lừa tớ, nói hai phút nữa là về đến nhà, kết quả là cả đêm không về."

"Tớ biết lỗi rồi mà, cậu tha thứ cho tớ nhé."

"Tớ cũng chỉ muốn hợp tác cho cậu và anh hai thôi mà, tớ thật lòng muốn như vậy."

"...... "

Trình Tư Tư không chịu nổi cô ấy năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng đồng ý tiếp tục ở lại đây.

Nhưng cô vẫn luôn xụ mặt, cho dù Khương Hân có làm trò gì chọc cô, cô cũng không cười nổi.

"Khương Hân!" Ngữ khí của Trình Tư Tư trở nên nặng nề: "Cậu nói, có phải anh hai cậu không thích con gái ngoan ngoãn không, từ lúc cậu bắt tớ mặc cái váy ngắn đó, cộng thêm bộ đồ ngủ gợi cảm này, tớ đã biết rồi, anh ấy không hề thích kiểu con gái như tớ."

Khương Hân không phủ nhận, cô ấy chỉ nói: "Cho nên tớ mới trang điểm cho cậu thành dáng vẻ anh tớ thích chứ!"

"Nhưng mà, đây không phải là tớ." Trình Tư Tư phản bác.

"Ai nha, đó là do anh hai tớ chưa phát hiện ra cái tốt của cậu, đợi anh ấy phát hiện ra rồi nhất định sẽ hồi tâm, sẽ quý trọng cậu."

Trình Tư Tư thở dài, cô đứng dậy không nói gì đi ngay ra ngoài, chuẩn bị về phòng thay bộ đồ ngủ làm cô không thoải mái này.

Nào ngờ vừa mở cửa, lại đúng lúc đυ.ng phải Khương Chước đang đi qua từ phía đối diện.