Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 2.2

Khương Chước đi ngang qua cô, cố tình không nhìn cô để tránh làm cô thêm lúng túng. Anh chỉ lấy một chiếc cốc trên bàn trà, rồi quay người đến trước quầy ở tường, lấy ra một hộp sữa, sau đó rót vào trong cốc.

Anh quay lưng về phía cô nên đương nhiên cô không nhìn thấy bất kỳ động tác nhỏ nào của anh.

Sau khi làm xong anh đưa sữa cho cô, cô lập tức đứng dậy nhận lấy.

"Nghe nói mai hai đứa đi phỏng vấn, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cứ tiếp tục như vậy sợ mai dậy tinh thần không tốt. Anh đi dọn dẹp phòng khách, em nhanh chóng ngủ, để mai có thể gặp người phỏng vấn với trạng thái tốt nhất."

Khi nói chuyện, ánh mắt anh chỉ lướt nhẹ qua chứ không dừng lại lâu trên người cô.

Thái độ như vậy giúp Trình Tư Tư cảm thấy thoải mái, trong lòng nghĩ anh quả là một người đàn ông lịch thiệp, biết thông cảm cho sự khó xử và xấu hổ của người khác, sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

Trình Tư Tư cũng không giả vờ nữa, cô đứng dậy nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải đã làm phiền anh không?"

"Người đến là khách, em là khách mà Khương Hân mời đến, con bé lại không chăm sóc tốt em, làm anh thấy xấu hổ giùm nó rồi, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không có gì phiền phức gì cả."

Anh nhẹ nhàng gật đầu với cô, ý bảo cho cô ngồi xuống.

"Anh đi dọn dẹp trước, em uống sữa đi, sẽ dễ ngủ hơn."

Nói xong, anh nhanh chóng đến phòng cho khách dọn dẹp sơ.

Trình Tư Tư nhìn bóng lưng anh khuất dần, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi khi anh quay lại, cốc sữa trong tay cô đã uống hết rồi, Khương Chước giả vờ vô tình nhìn qua một chút, lông mày anh hơi nhướng lên, lộ ra một chút hưng phấn khó phát hiện.

Thấy anh quay lại, Trình Tư Tư lập tức đứng dậy: "Phòng… phòng cho khách anh dọn xong rồi à?"

"Ừ." Anh nhẹ giọng đáp lại, sau đó đưa tay về phía cô: "Đưa cốc cho anh, em đi ngủ đi."

"À, dạ vâng." Cô vội vàng đưa cốc cho anh.

Anh nhận lấy rồi nghiêng người nhường đường cho cô đi, nhìn về phía phòng khách nói: "Ở cuối hành lang, phòng đó đang bật đèn."

"Cảm… cảm ơn… cảm ơn anh Khương Chước!"

Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.

Nhưng mà Khương Chước không để ý chút nào, anh vẫn dịu dàng nói: "Không sao, em cứ đi đi."

Nhưng mà Trình Tư Tư lại đứng bất động, cô hơi do dự, dường như có chuyện chưa nói hết, cô hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Khương Chước vẫn đang kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói, mặt cô nhanh chóng đỏ ửng: "Cái đó… anh Khương Tự ….. anh ấy…"

Không phải nói Khương Tự sắp về rồi sao?

Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về nữa?

Cô chưa nói xong, Khương Chước đã hiểu ý cô, anh ân cần trả lời: "Lúc vừa về phòng thay quần áo anh đã thấy tin nhắn nó gửi, nói tối nay không về nhà."

Nghe vậy, Trình Tư Tư cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng lại không muốn để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Khương Chước, đành phải kìm nén cảm xúc, nói cảm ơn anh rồi đi về phía phòng cho khách.

Đi được vài bước, như nhớ ra cái gì cô dừng lại quay đầu nói: "Anh Khương Chước, áo ngủ… áo ngủ ngày mai em sẽ giặt rồi trả anh."

Khương Chước không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu với cô, để cô yên tâm rời đi, không cần lo lắng về chuyện này.

Cho đến khi không thấy bóng dáng cô nữa, ánh mắt Khương Chước mới lộ ra vẻ sắc bén.

Nhất là khi là nhớ lại vẻ mặt trông đợi lúc nãy của Trình Tư Tư khi hỏi về anh Khương Tự, sự lạnh lẽo sắc bén trong mắt của anh càng chói mắt hơn.

Đêm khuya, âm thanh phát ra từ phòng Khương Hân cũng đã được tắt đi.

Cuối hành lang trước cửa phòng cho khách, một bóng dáng cao lớn đứng đó, dưới ánh trăng sáng nhìn rất quỷ dị.

Bóng dáng đó chính là Khương Chước.

Anh cầm một chiếc còng tay lóe sáng ánh bạc và một chiếc máy ảnh chụp ảnh chuyên nghiệp, thứ làm người ta nổi da gà chính là nụ cười lạnh lẽo ở khoé miệng anh.