Bệnh Kiều Thân Sĩ Nhẹ Nhàng Dỗ Dành, Bảo Bối Ngoan Mềm Trốn Không Thoát

Chương 2.1: Còng tay

Cám ơn bạn Lưu Nguyệt đã đề cử truyện nha ❤️❤️❤️

Tạm thời lịch đăng chương sẽ là 1chương/ ngày nha mn

"Xin, xin lỗi…"

Phản ứng đầu tiên của Trình Tư Tư là xin lỗi, đồng thời che mặt mình lại.

Cô bị dọa choáng váng, giống như chỉ cần làm như vậy thì Khương Chước sẽ không nhận ra là cô.

Đúng vậy, người đàn ông trước mặt là anh trai của Khương Hân, Khương Chước!

Lúc này Khương Chước đang nhìn cô với vẻ hứng thú, từ trên xuống dưới, hầu như không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Nhưng ánh mắt anh không hề dơ bẩn, ngược lại giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật!

Một lúc lâu sau, Trình Tư Tư mới kịp phản ứng lại hiện tại mình trông thế nào, vì thế vừa xấu hổ vừa vội vàng quay người lại nhưng dù sao cũng là cùng một bộ quần áo, trước hay sau cũng không khác gì nhau.

Cô biết điều đó, nhưng bây giờ lại không có chỗ nào để trốn, cô buồn bực đến mức khóc ngay tại chỗ.

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Khương Chước khẽ cong môi rồi quay lưng lại.

Hình ảnh cuối cùng anh thấy là vòng eo thon mà anh dùng một tay cũng có thể ôm hết của cô, đường cong quyến rũ làm ánh mắt anh nổi lên những cơn sóng dữ dội.

Sóng biển còn chưa kịp rút, ngọn lửa lại bốc cháy hừng hực.

Sự giao hòa giữa nước và lửa, trong mắt anh tạo thành một luồng ánh sáng điên cuồng và nguy hiểm.

Tên của luồng ánh sáng đó là, chiếm hữu!

Nhưng trên mặt anh lại tỏ ra như không có chuyện gì, nhẹ nhàng cởϊ áσ ngủ trên người rồi đưa cho cô.

"Anh không nhìn, em mặc cái này vào."

Trình Tư Tư đang bất lực khóc nức nở, cô vừa quay đầu lại, thấy một chiếc áo ngủ màu xám được đưa tới, do dự hai giây vẫn chọn nhận lấy, trực tiếp khoác lên người. Dù biết không nên mặc áo ngủ của đàn ông lạ nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nó vẫn hơn bộ đồ ngủ trong suốt kia, chỉ cần lướt qua là có thể nhìn thấy hết mọi thứ.

Trên bộ đồ ngủ bằng lụa vẫn còn hơi ấm của Khương Chước, không hiểu sao cả người cô lại nóng lên, nóng đến tận mang tai.

Nhưng đối với cô mà nói, chuyện này không chỉ xấu hổ mà còn rất khó xử!

Cô cảm thấy quá mất mặt, hai lần rồi, hai lần xuất hiện trước mặt Khương Chước với dáng vẻ mất mặt như vậy, liệu anh có nghĩ cô là một người phụ nữ phóng đãng, dễ dãi không?

Dù sao, anh cũng là anh cả của nhà họ Khương mà!

Cô không muốn để lại ấn tượng xấu với gia đình nhà họ Khương, hơn nữa Khương Chước đối với Khương Hân mà nói, giống như ba vậy.

Đương nhiên Trình Tư Tư cũng xem Khương Chước giống như trưởng bối của mình.

Trước mặt trưởng bối lại ăn mặc không chỉnh tề như vậy, thật sự quá mất mặt!

Cô hy vọng bây giờ có thể xuất hiện một khe nứt trên mặt đất, để cô chui xuống, cô không muốn bò lên nữa đâu!

"Anh đợi một chút, đợi, đợi em về thay áo."

Khương Chước đưa áo ngủ của mình cho cô, điều đó có nghĩa là hiện tại anh không mặc gì cả, cô càng lúng túng hơn, đến cả nói cũng không nên lời, chỉ có nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

Qua một lúc lâu, cô vẫn cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Cho đến khi nghe thấy tiếng Khương Chước gõ cửa phòng Khương Hân, anh vừa gõ cửa vừa gọi, liên tục mắng Khương Hân quá đáng, không hiểu chuyện.

Nhưng tiếng phim ảnh trong phòng cô ấy rất lớn, âm thanh như muốn lật tung cả mái nhà, làm sao có thể nghe thấy tiếng Khương Chước gọi cô ấy ở cửa chứ.

Cuối cùng, Khương Chước cũng chỉ có thể quay lại nhìn Trình Tư Tư đứng ở phía sau.

"Xin lỗi, là em gái anh không hiểu chuyện, anh thay mặt con bé xin lỗi em."

Trình Tư Tư nghe thấy lời xin lỗi của anh, vẫn xấu hổ đến mức không dám quay đầu lại, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý bảo việc này không liên quan đến anh.

"Thật xin lỗi, chìa khóa dự phòng cũng ở chỗ con bé, anh không mở cửa được. Hay là em cứ ngồi xuống ghế sofa ở phía trước một lát, đợi con bé mở cửa ra, anh sẽ dạy dỗ nó."

Giọng nói của Khương Chước rất dịu dàng, vừa nghe đã làm người ta có thiện cảm.

Trong lời xin lỗi dịu dàng của anh, Trình Tư Tư dần dần bình tĩnh lại, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, nhìn về phía bộ bàn ghế nhỏ phía trước, từ từ đi tới.

Cô ngồi xuống ở góc ghế sofa, ngẩng mặt rụt rè nhìn về phía Khương Chước đi cùng, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh Khương, đã làm phiền anh rồi!"

"Em và Khương Hân bằng tuổi nhau, con bé gọi anh như thế nào thì em cũng gọi anh như vậy đi, không cần khách khí."