Gả Cho Chàng Cẩm Y Vệ

Chương 7: Nịnh nọt

Bây giờ mặc dù tình cảnh khó xử, nhưng Vân Ánh Kiều là con gái nhà lành, nếu Tam thiếu gia thực sự động tay động chân với nàng, chuyện ồn ào lên cũng sẽ mang đến phiền toái cho hắn. Vậy nên, hắn tạm thời chỉ dám dùng lợi ích để dụ dỗ, không dám trực tiếp ra tay với nàng.

Vân Ánh Kiều lại càng không muốn làm ầm lên. Nếu không chịu nổi quấy rầy, khóc lóc chạy ra ngoài, đối với danh tiếng của nàng cũng chỉ có hại chứ chẳng được lợi gì.

Nàng làm bộ khổ sở, che cổ họng nói: "Buổi sáng ta ăn dưa muối mặn quá, cổ họng khàn cả rồi, phần tiền này, có lẽ ta không kiếm được rồi."

"Ồ, vậy chẳng phải cô không thể kêu cứu sao." Quý Văn Dục ngồi dậy, liếc nhìn cửa: "Nơi này lại hẻo lánh, xảy ra chuyện, cũng chẳng ai tới cứu đâu."

Vân Ánh Kiều rõ ràng cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống, nàng gượng cười: "Tam thiếu gia là chủ nhân trong phủ, có ngài ở đây, sao ta có thể xảy ra chuyện được. Phụ thân ta ngày nào cũng khen ngợi ngài, nói ngài từ bi nhân hậu, là người rất tốt. À, đúng rồi, phụ thân ta nhờ ta đun nước cho ông ấy uống, ấm vẫn còn trên bếp, ngàn vạn lần đừng để cạn nước mà bén lửa. Tam thiếu gia, ta có thể về xem trước không? Một lát nữa sẽ quay lại trả lời ngài."

Người ta thường nói, gian tình phải do đôi bên cùng hợp tác, nếu không có sự đồng thuận, sẽ không thành chuyện. Qua mấy câu thăm dò vừa rồi, Vân Ánh Kiều đã hiểu rõ ý của hắn. Hết viện cớ đau họng, rồi lại lấy lý do sợ nước sôi cạn, nếu thực sự muốn dựa vào cây đại thụ này, nàng đã sớm cầm lấy kim thiền để an tọa trước mặt hắn đọc sách rồi. Những nha hoàn, tỳ nữ trong phủ nếu có ý nương tựa hắn, căn bản không cần ám chỉ nhiều đến thế.

Kẻ có lòng, chuyện này có thể thành. Nhưng nàng vô tâm, vậy thì ít nhất bây giờ không thành được.

Thật ra, xét cho cùng, vấn đề nằm ở thân phận của Vân Ánh Kiều. Nếu nàng là một nô tỳ bán mình, đã sớm bị kéo lên giường rồi.

Vân Ánh Kiều ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của Tam thiếu gia, lặp lại lời vừa nói: "Nước trong ấm sắp cạn rồi, ta có thể về xem một chút không?" Khi nghe người khác nói chuyện, đối diện với ánh mắt của kẻ như dã thú, tuyệt đối không thể dời đi, nếu dời mắt, bản thân sẽ trở thành con mồi.

Quý Văn Dục không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi, hắn phất tay: "Đi đi, ngươi cũng không cần quay lại nữa."

Vân Ánh Kiều như được đại xá, cúi người hành lễ với hắn, sau đó lập tức xoay người rời khỏi. Gió xuân bên ngoài thổi tới, cái lạnh thấu xương xuyên qua cơ thể, nàng mới phát hiện mồ hôi đã làm ướt đẫm cả lưng áo.