"Muội muội, sao nhanh vậy đã nói chuyện xong với gia rồi." Phương Nhi từ sau cột trụ ló nửa người ra, thò đầu nhìn.
Nàng chắc chắn biết ý đồ của Tam thiếu gia. Vân Ánh Kiều nhìn Phương Nhi, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn. Nàng lạnh lùng "ừm" một tiếng, quay người rời đi.
Phương Nhi đuổi theo: "Sao cô đi rồi? Gia đã nói gì với cô vậy?"
"Chẳng nói gì cả. Nếu tỷ thật sự muốn biết, thì tự đi hỏi Tam thiếu gia đi. Ta phải về đun nước rồi." Nói xong, nàng vung tay áo, nhanh chóng bước đi.
Phương Nhi bĩu môi, nhổ một ngụm nước bọt: "Có gì ghê gớm chứ, hừ!"
Vân Ánh Kiều nghe thấy Phương Nhi mắng sau lưng, trong lòng cười lạnh, hừ, ta là lương dân, dĩ nhiên hơn hẳn đám nô tỳ bán thân như các ngươi!
Nàng không dám kể chuyện vừa xảy ra cho phụ thân nghe, nếu không ông ấy lại khóc lóc than thở đòi sống đòi chết mất. Hơn nữa, công tử phong lưu trên đời này đâu đâu cũng có, chỉ cần Tam thiếu gia không bị sắc đẹp làm mờ mắt, hắn sẽ hiểu rằng nàng không có ý hầu hạ hắn. Những nữ nhân dung mạo xinh đẹp, lại cam lòng gả cho hắn đâu có thiếu, hắn không cần thiết phải cố chấp dây dưa với nàng.
... Ừm, mong là vậy.
Hôm sau, Vân Ánh Kiều thúc giục phụ thân ra phố bán chữ. Rõ ràng hôm qua đã bàn bạc xong, vậy mà đến lúc phải ra ngoài, Vân Thành Nguyên bỗng chốc lại rụt rè như cô nương sắp lên kiệu hoa. Nhiều khi, Vân Ánh Kiều hận không thể biến thành nam nhân, nếu có thể tùy ý ra ngoài, nàng đã sớm dựng quầy bán chữ, hoặc làm trưởng quầy cho tiệm nào đó rồi.
Nhưng nàng cũng hiểu cho phụ thân. Trước đây, ông vốn là công tử nhà giàu, lại có dung mạo tuấn tú như tranh vẽ, trên đường đi đã mấy lần gặp phải kẻ có ý đồ xấu. Không dám trêu ghẹo nữ tử đàng hoàng giữa phố, không biết có phải bị kìm nén quá hay không, mà bọn họ lại buông lời trêu chọc phụ thân nàng.
"Ngày mai, ngày mai, hôm nay trời không tốt, ta ngày mai lại đi—" Vân Thành Nguyên bám chặt lấy bàn, dường như sợ con gái đẩy ông ra khỏi phòng.
"Hôm nay trời đẹp biết bao, phụ thân xem đi, trời xanh biếc, một gợn mây cũng không có."
"Chính vì không có mây mới không tốt, lát nữa mặt trời lên sẽ rất nắng. Con quên rồi sao, ta và con giống nhau, chỉ cần phơi nắng một chút, mặt mũi cổ đều đỏ bừng lên." Vân Thành Nguyên nói: "Đợi trời âm u hoặc có mưa, ta sẽ ra ngoài."
Điểm này không sai, nàng và phụ thân giống nhau, da quá trắng, không chịu được nắng. Người khác phơi nắng thì đen đi, còn bọn họ thì đỏ ửng lên như bị lột da. Nhưng tiểu thư công tử thân phận cao quý ngày nào, nay lại rơi vào cảnh phải làm việc nặng nhọc như gia đinh và tỳ nữ.
"Trời âm u hay mưa thì người muốn mua thư pháp cũng không ra ngoài đâu." Vân Ánh Kiều thở dài: "Hôm nay nối tiếp ngày mai, ngày mai rồi lại ngày mai, cứ mãi như vậy thì biết bao giờ người mới đi được!"
Vân Thành Nguyên lắc đầu: "Ngày mai, ngày mai."
"Ôi trời, con không quản nữa! Con đi mượn chày giặt đồ đây, phụ thân muốn đi thì đi!" Không thể làm gì hơn với phụ thân, Vân Ánh Kiều bĩu môi, tức giận thu dọn quần áo bẩn của ông rồi xoay người đi ra ngoài.