Khắp Thiên Hạ Đều Là Kẻ Thù

Chương 8

"Dung... Dung tam gia!" Người nọ nhìn thấy Dung Bất Ngư vậy mà lại không có ý định cứu hắn, mắt lộ vẻ tuyệt vọng, liều mạng nói: "Toàn bộ thành Thanh Hà đều nói... Tam gia là người tốt bụng, phóng khoáng, cho dù có người ác ý nói xấu ngài cũng sẽ không để ý, hôm nay chỉ cầu ngài cứu ta một mạng, ngày sau ta nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài..."

Dung Bất Ngư vẫn đi thong thả như cũ.

Do Tương lại nghe không nổi nữa, hắn từ trong ô bay xuống, giống như một trận gió tuyết thổi tới trước mặt người nọ, sương đen vặn vẹo, dần dần ngưng tụ thành hình người mơ hồ.

Hắn cười khẩy nói: "Tốt bụng phóng khoáng? Ngươi dùng sai từ rồi, phải là quả hồng mềm mặc cho người xoa bóp. Lúc trước ngươi mắt chó nhìn người, bây giờ như thế nào lại cam lòng khom lưng cúi đầu cầu người khác cứu?"

Người nọ vội vàng nói: “Đúng đúng, ta mắt chó nhìn người không biết thái sơn đắc tội Dung tam gia, mong ngài..."

Do Tương nói: "Trước đây hắn không phản bác những lời mỉa mai ác ý kia là bởi vì hắn lười chấp nhặt với đám kiến hôi các ngươi."

Dung Bất Ngư cầm ô đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại, nói: "Do Tương, đi thôi."

Do Tương lần nữa hóa thành sương đen, bay vào phía ô Dung Bất Ngư, giọng nói lạnh lùng đầy châm chọc.

"Còn bây giờ hắn không cứu ngươi, cũng là vì quá lười."

Người nọ sững sờ tại chỗ.

Do Tương không quan tâm hắn sống chết thế nào, bay nhanh vào ô, nói: "Ta trút giận cho ngươi, tức chết hắn."

Dung Bất Ngư cười nói: "Có thời gian này chi bằng trở về ngủ."

Do Tương nhỏ giọng nói thầm: "Sớm muộn gì cũng ngày ngươi phải chết trong mộng."

Dung Bất Ngư đang muốn nói chuyện, lông mày đột nhiên nhíu lại, như là nhận ra cái gì, hắn cầm ô lao về phía trước.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ôm lấy cậu thiếu niên đang run rẩy trong gió tuyết vào ngực.

Là Thời Trần.

Sắc mặt Dung Bất Ngư hơi trầm xuống.

Thời Trần có lẽ là lén đi theo sau Dung Bất Ngư ra ngoài, khuôn mặt tím tái vì bị đông lạnh, cả người đều mơ mơ hồ hồ, thần trí không rõ.

Dung Bất Ngư đặt tay lên sau lưng hắn, nhẹ nhàng truyền một luồng linh lực ôn hòa vào người hắn, khiến Thời Trần vốn đã choáng váng đột nhiên tỉnh táo.

Chiếc ô rách nát đem khí lạnh xung quanh xua đi, Do Tương để sương mù nhẹ nhàng trôi lững lờ, giống như hàng rào ngăn chặn tất cả khí lạnh.

Dung Bất Ngư hiếm khi trầm mặt, nói: "Ngươi đang tìm..."

Thời Trần đột nhiên nói: "Ngươi đang tìm chết sao?!"

Dung Bất Ngư: "..."

Dung Bất Ngư lớn như vậy, còn chưa từng thấy người nào vừa ăn cướp vừa la làng thế này, hắn ngây người một chút, không thèm phản bác.

Thời Trần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng miệng lưỡi lại trơn tru nói: "Vì một cây trâm mà dám chạy ra khỏi thành, người càng hiểu rõ ngày đông khắc nghiệt hơn cả ta, không phải vội vàng đi tìm chết thì là cái gì?"

Dung Bất Ngư: "Ta..."

"Ta ta ta ta, cứ ta ta cái gì?" Thời Trần không chút khách khí: "Trâm đáng giá hay mạng của ngươi đáng giá?"

Dung Bất Ngư: "..."

Thời Trần và Dung Bất Ngư mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, người vẫn còn run lên vì lạnh.

Dung Bất Ngư trầm mặc nửa ngày mới đỡ lấy hắn, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, đừng giận nữa, về trước rồi nói sau."

Thời Trần chỉ lo quở trách Dung Bất Ngư, lúc này mới chú ý tới bên chân đã kết một tầng băng thật dày, nhưng đáy ô nơi hai người đứng vẫn ấm áp.

Thời Trần ngây người một chút, mặc kệ còn đang cãi nhau, vội dựa sát vào người Dung Bất Ngư, có chút kinh ngạc nhìn đỉnh ô: "Dung thúc..."

Dung Bất Ngư không kịp giải thích với hắn, một tay ôm hắn vào lòng, nói: "Ngoan đi, ôm chặt thúc."

Thời Trần bận rộn dán chặt lên người hắn như con bạch tuộc.

Dung Bất Ngư suýt nữa bị siết đến không thở nổi, nhưng vẫn mỉm cười bao dung.

Gió lạnh xung quanh càng ngày càng gào thét lạnh lẽo, hắn nhẹ nhàng xoay cán ô, gió lạnh gào thét thổi tới, sau khi tuyết lớn rơi xuống, bóng hai người chẳng biết từ lúc nào đã biến mất tại chỗ.

Sau khi hai người rời đi không lâu, một thiếu niên mặc quần áo mỏng đứng trong trời tuyết, tóc đen tung bay, nhìn kỹ lại còn xen lẫn từng sợi tóc đỏ thẫm.

Thiếu niên quần áo dính máu, thần sắc lạnh lùng, con ngươi sâu kín lóe lên ánh sáng đỏ sậm, giống như một xác sống muốn ăn thịt người.

Thời Trần chỉ cảm thấy một trận gió lạnh gào thét thổi qua, sau đó mùi hoa thoang thoảng bay ra từ hơi thở của hắn.

Dung Bất Ngư một tay đóng lại chiếc ô rách nát, một tay vỗ vỗ lưng Thời Trần, nói: "Tới rồi, xuống nhanh đi."

Thời Trần thong thả mở mắt, nhìn thoáng qua mới nhận ra nơi này chính là nhà của mình.

Hắn cười gượng thong dong nhảy xuống, gãi đầu nói: "Đa tạ Dung thúc. Aaa!"

Vừa nói xong, hắn đột nhiên kinh hãi thét chói tai một tiếng, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dung Bất Ngư đang phủ tuyết trên quần áo của mình.

Dung Bất Ngư chậm rãi rũ tuyết xong, ngáp một cái, uể oải nói: "Sao vậy?"

Thời Trần trừng mắt, chỉ vào gian phòng bên ngoài, lại chỉ chỉ dưới chân mình, nửa ngày mới lộn xộn nói: "Vừa rồi chúng ta còn, còn ở ngoài thành... Hiện tại sao lại... về đến nhà rồi?!"

Dung Bất Ngư cười cười, không chút khiêm tốn nói: "Đương nhiên là bởi vì Dung thúc thần thông quảng đại."

Thời Trần: "..."