Khắp Thiên Hạ Đều Là Kẻ Thù

Chương 9

Dung Bất Ngư ở thành Thanh Hà nhiều năm như vậy, ngoại trừ bán hoa, ngủ và làm phấn hoa, Thời Trần chưa từng thấy hắn làm chuyện gì khác. Cho dù là ra khỏi thành bắt xác sống để hóa trần cũng là bởi vì người khác muốn lợi dụng phấn hoa của hắn nên mới gọi hắn, hắn mới có thể miễn cưỡng ra khỏi thành một chuyến.

Cho dù ngoài thành có bao nhiêu hung hiểm, toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối hắn luôn tìm một địa phương thoải mái để ngủ. Chỉ sau khi những người khác đã hóa trần xong hắn mới chậm rì rì đi theo sau nhặt những đóa hoa không ai muốn.

Trong mắt mọi người ở thành Thanh Hà, kể cả Thời Trần thì Dung Bất Ngư chỉ là một người phàm có chiếc túi da xinh đẹp, trong lời nói đều khinh thường, lúc này mới khiến hắn hoàn toàn trở thành trò cười của cả thành Thanh Hà.

Dung Bất Ngư cực kỳ lười biếng, lại nghiện rượu như mạng, khi ngủ hoặc say rượu, hắn sẽ lẩm bẩm cái gì mà "ta thần thông quảng đại linh lực ngập trời", Thời Trần nghe cũng chỉ coi hắn là hắn ba hoa khoác lác, không cho là thật.

Mà hiện tại...

Cằm Thời Trần sắp rơi xuống đất, nếu Dung Bất Ngư ngay từ đầu đã có linh lực như vậy, làm sao có thể lưu lạc đến mức bị người ta chế nhạo đến mức bị dẫm đạp dưới chân?"*

*Chỗ này mình cũng không hiểu, quick translator ghi là "đến mức đạp gót chân?" còn nguyên văn là "被人嘲讽得都能磕脚后跟的地步"

Dung Bất Ngư rụt rè mỉm cười.

Thời Trần nhìn hắn với đôi mắt như chất chứa cả bầu trời sao.

Dung Bất Ngư nhìn thoáng qua, lập tức nắm lấy cơ hội chân thành nói: "Vậy ngươi mua hoa nhé?"

Thời Trần: "..."

Thời Trần nói: "Dung thúc, đi thong thả không tiễn."

Dung Bất Ngư: "...."

Nhà của hai người nằm cạnh nhau, ngày thường lại có kết giới bao phủ, cho nên dù bên ngoài băng tuyết đầy trời, trong phòng cũng ấm áp như mùa xuân.

Dung Bất Ngư dặn dò Thời Trần vài câu, mang theo ô về nhà mình.

Căn nhà của Dung Bất Ngư vừa cũ vừa hoang tàn đổ nát giống như nhà ma, mở cửa ra, cánh cửa cũ kêu kẽo kẹt, một tấm ván gỗ cũ từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào đầu hắn.

Dung Bất Ngư dường như đã quen, xoa xoa đầu, nhặt tấm ván gỗ lên đặt ở một bên, lại đem ô trong tay treo trên trên tường.

Căn nhà này tuy rộng rãi nhưng đồ vật vô dụng thực sự quá nhiều, gần như cái gì rách nát cũng có, một đống đá đẹp mắt nhưng vô dụng, trường kiếm cũ nát đã mòn một nửa, sắt vụn cùng ngọc vỡ leng keng trên đỉnh đầu, tất cả đều bừa bãi lộn xộn tụ tập một đống.

Dung Bất Ngư híp mắt khom lưng đi vào, gần cửa sổ đặt một cái giường mềm không phù hợp với khung cảnh bừa bộn, lộn xộn xung quanh, hắn lảo đảo đi tới nằm xuống.

Do Tương trên ô đã hóa thành sương đen trôi nổi bay tới, lắc lư dừng bên cạnh Dung Bất Ngư, nhẹ nhàng cọ lên một bên ngón tay rũ xuống của hắn.

Cửa sổ mở ra nửa cánh, Dung Bất Ngư nhìn gió tuyết bên ngoài càng ngày càng dữ dội, nhìn cũng không thèm nhìn mà mò tay xuống gầm giườnh, mò mẫm lung tung nửa ngày mới mò được một vò rượu.

Rượu kia không biết là kỳ vật gì, nhìn không giống như là rượu, ngược lại giống như là sương trắng bị đọng lại, khi rót ra có hoa văn sóng nước, mùi thơm của rượu tràn ngập.

Hắn nhấp một ngụm rượu, mới nhẹ giọng nói: "Tuyết này còn phải rơi mấy ngày nữa?"

Do Tương lơ lửng bên cạnh hắn, thỉnh thoảng thò tay ra chạm vào thân thể Dung Bất Ngư, nghe vậy nói: "Có lẽ là bảy ngày, sau khi tuyết ngừng rơi, trời sẽ nắng vài ngày. Sau đó sẽ là ngày mưa, ngươi không thể ra ngoài."

Dung Bất Ngư nhướng mày: "Mưa mấy ngày?"

Đoàn sương đen chậm rãi ngưng tụ thành một khuôn mặt người như ẩn như hiện, áp sát khuôn mặt xinh đẹp của Dung Bất Ngư, chỉ cách nhau một tấc.

Mà Dung Bất Ngư giống như không nhìn thấy hắn, ánh mắt cũng không chớp.

Hữu Hương lơ đãng nói: “Một ngày, chỉ cần một ngày thôi, vượt qua là tốt rồi, sức khỏe của ngươi thật sự rất tốt.”

Nói xong, lại kề sát vào sườn mặt Dung Bất Ngư, vươn lưỡi hư ảo liếʍ liếʍ mặt hắn.

Do Tương nói: "Khi nào ngươi sẽ chết? Ta muốn cỗ thân thể này của ngươi."

Dung Bất Ngư bị liếʍ cũng không cảm thấy chút mạo phạm nào, Do Tương chưa bao giờ biết che giấu tâm tư trong lòng, có cái gì liền nói cái đó.

Dung Bất Ngư lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào hư không, thản nhiên nói: "Từ từ chờ đi, còn phải nhịn thêm chút nữa."

Cách một vách tường, trong căn phòng bên cạnh, Thời Trần đang ôm trường cung vừa lau vừa cười ngây ngô.

"Dung thúc lợi hại như vậy, lần tới hai chúng ta có thể tự mình ra khỏi thành hóa trần." Thời Trần càng nghĩ càng vui vẻ: "Dù sao cũng không cần hắn hóa trần, ngọc thạch, tinh ngọc ta lấy được cũng có thể giúp hai chúng ta sống được rất lâu rồi."

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, gần như lau những mảnh sắt trên trường cung bắn ra tia lửa điện.

Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ hai tiếng.

Nhẹ nhàng và chậm rãi.

Thời Trần sửng sốt một chút: "Dung thúc?"

Hắn không cha không mẹ, sống một mình rất lâu, ngoại trừ Dung Bất Ngư còn chưa có ai gõ cửa nhà hắn.

Thời Trần chần chờ đứng lên, đi tới trước cửa lại gọi: "Là Dung thúc sao?

Tiếng gõ cửa lại vang lên hai tiếng, càng ngày càng nhẹ, giống như không còn sức lực.

Thời Trần cau mày đẩy then cửa ra, mới vừa mở ra một cánh cửa, một người toàn thân là băng tuyết liền đυ.ng thẳng vào hắn.

Thời Trần: "..."

Thời Trần hoảng sợ, vừa định trốn, người nọ đã đυ.ng vào trong ngực hắn.

Người nọ dường như lăn lộn trong băng tuyết một vòng, toàn thân lạnh đến thấu xương, Thời Trần chỉ là đυ.ng nhẹ một cái liền cảm giác rét run cả người.

Hắn cúi đầu nhìn, cái người toàn thân là tuyết này mặt mày xanh tím, dường như không còn hơi thở.