Khắp Thiên Hạ Đều Là Kẻ Thù

Chương 7

Thường ngày Dung Bất Ngư đi ba bước đều phải lắc lư hơn nửa ngày, chưa bao giờ đi nhanh như bây giờ, chỉ trong nháy mắt đã đi được mấy chục trượng.

Chiếc ô giấy gần như bị thổi bay, làn sương đen hóa thành hai móng vuốt giữ chặt chiếc ô giấy không buông.

Do Tương: "Ngươi chạy cái gì mà chạy? Sao không đi hỏi xem đó là ai?"

Dung Bất Ngư phi thân nhảy lên, trực tiếp nhảy lên tường thành.

Hắn đứng trên tường thành cao vài trượng, cụp mắt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông, gió lạnh gào thét.

Dung Bất Ngư dáng đứng thẳng tắp cầm ô, ngăn trở khí lạnh và tuyết lớn từ trên trời rơi xuống.

Hắn nhíu mày nói: "Không đúng."

"Ở đâu?"

"Người kia..." Dung Bất Ngư nhất thời không nói ra được, khổ sở suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Hắn không phải người thường, vừa rồi Dẫn Hồn Linh vang lên dữ dội, chắc là sợ hãi."

Do Tương tựa hồ có chút không nói gì: "Ta thấy là ngươi sợ hãi đi?"

Dung Bất Ngư mím môi, không phản bác, nhẹ giọng nói: "Ta... còn tưởng là quỷ..."

Đến bây giờ tay trong tay áo hắn vẫn còn hơi run rẩy.

Do Tương trầm mặc nửa ngày mới gian nan nói: "Tam giới chỉ có đạo tu, yêu tu và ma tu không còn tồn tại. Làm sao lại có quỷ tu được, ngươi suy nghĩ linh tinh gì vậy?"

Linh lực của toàn bộ Cửu Châu từ nghìn năm trước đã dần dần suy yếu, qua nhiều năm như vậy, tu sĩ có thể tu luyện đã ít lại càng ít, người có thể kết đan lại càng là lông phượng sừng lân, cho dù là Thiên Đạo đệ nhất nhân thành chủ Hòa Trầm, trong truyền thuyết cũng chỉ là thánh cảnh.

Nhưng đây cũng chỉ là lời đồn đãi được lưu truyền, không ai biết đệ nhất nhân Hòa Trầm kia rốt cuộc là tu vi gì.

Dung Bất Ngư có lẽ cảm thấy chuyện sợ quỷ quá mất mặt, không nói nữa.

Do Tương đành phải nói: "Có sửa chữa kết giới nữa không? Ngươi có nhìn thấy đợt không khí lạnh kia không? Ngay lập tức nó sẽ đến đây, kết giới kia chỉ chống đỡ được thêm một lúc là sẽ vỡ nát hoàn toàn."

Dung Bất Ngư ngồi bên tường thành nửa ngày, mới cầm cán ô đứng lên.

Hắn một tay cầm ô, thả người nhảy lên, áo trắng bồng bềnh, như hòa làm một thể với tuyết, thoáng chốc rơi trên mặt đất.

Dung Bất Ngư nhìn cũng không thèm nhìn, khẽ giơ tay lên, năm ngón tay nhẹ nhàng vung vẩy, linh lực giống như cây khô gặp xuân trút xuống từ đầu ngón tay hắn, lao nhanh về phía lỗ hổng vỡ nát giữa không trung.

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng lưu ly va chạm, vết nứt vốn mơ hồ có thể nhìn thấy trong nháy mắt đã được chữa trị hoàn chỉnh.

Cùng lúc đó, đợt không khí lạnh đột nhiên xuất hiện, bất ngờ đâm vào kết giới đã được sửa chữa.

Oanh một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển.

Nếu Dung Bất Ngư đến chậm một chút e là đợt không khí lạnh như núi tuyết kia sẽ trực tiếp phá vỡ kết giới mỏng manh yếu ớt này.

Dung Bất Ngư không có thành ý nói: "Nguy hiểm thật."

Do Tương: "Còn không phải bởi vì ngươi kéo dài."

Dung Bất Ngư cầm cán ô nhẹ nhàng xoay một vòng, khiến cho viên ngọc trên cán ô xoay tròn phát ra âm thanh leng keng rung động.

"Ta sợ kết giới của thành này sẽ không tồn tại được lâu." Dung Bất Ngư nói: "Mấy năm nay sửa đông phá tây, sớm muộn gì cũng có một ngày ngay cả ta cũng không sửa được."

Do Tương: "Còn không phải vì ngươi quá phế."

Dung Bất Ngư: "...."

Do Tương nói chuyện quá không khách khí, bình tĩnh như Dung Bất Ngư nhất thời cũng có chút không tiếp lời được.

Việc lớn đã thành, hắn cũng không nán lại ngoài thành để bị đông lạnh, thân hình ngay tại chỗ biến mất, rất nhanh liền xuất hiện trên con phố dài.

Dung Bất Ngư đang muốn trở về, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một thanh âm suy yếu, tựa như u hồn.

"Cứu..."

Dung Bất Ngư dừng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, mặt không chút thay đổi nói: "Do Tương, là quỷ sao?"

Lúc này hắn không che giấu sợ hãi của mình, tư thái ung dung trực tiếp bày tỏ nỗi sợ của mình. Nếu không phải Do Tương thấy bàn tay cầm cán ô của hắn run rẩy thì thật sự đã cho rằng hắn không còn sợ hãi nữa.

Do Tương tức giận nói: "Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không có quỷ."

Dung Bất Ngư không dấu vết thở ra một hơi, nếu là người trong thành, hắn cũng không kiêng dè.

Hắn chậm rãi cất bước đi về phía trước, khi đi ngang qua một căn nhà, nhìn thấy người giống như quỷ vừa nãy cầu cứu.

Người nọ nửa người nằm trên bậc thềm cạnh nhà, phần thân dưới đã bị băng tuyết đóng băng trên mặt đất, gần như hòa làm một thể với băng tuyết, lúc này đang run rẩy cố gắng bò lên.

Chỉ là giãy dụa nửa ngày, thân thể lại không thể cử động.

Dung Bất Ngư dừng bước, cụp mắt nhìn hắn.

Người nọ gần như bị đông cứng thành băng, trong lúc hoảng hốt nghe được tiếng bước chân liền từ từ quay đầu lại, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn thấy Dung Bất Ngư đột nhiên co rụt lại, ngay lập tức mừng như điên.

"Dung... Dung tam gia..." Môi hắn tím tái, nói chuyện có hơi lắp bắp: "Dung tam gia, cứu... cứu ta..."

Dung Bất Ngư không nhận ra người này, nghe được thanh âm mới nhận ra người này là ai, mỗi lần hắn ôm hoa đi ngang qua phố dài, người đầu tiên lên tiếng châm chọc mỉa mai, chế giễu chính là người này.

Dung Bất Ngư rũ mắt nhìn người nọ một cái, đôi mắt hơi cong, chậm rãi đi về phía trước không dừng lại.

Không hề có ý định giúp đỡ.

Người nọ cả kinh, vội vàng giãy giụa hét lên với Dung Bất Ngư: "Tam, Tam gia! Ngài... Ngài chỉ cần ném ta vào trong nhà là được, chỉ... Khụ khụ chỉ cần hai bước đường... Tam gia!"

Dung Bất Ngư dường như không nghe thấy.