Dung Bất Ngư xoa xoa lỗ tai, hiếm khi cau mày: "Ồn muốn chết."
Tiếng ồn hắn nói đến không phải là tiếng người chạy tới chạy lui trong thành, mà là tiếng chuông như từ hư không xa xôi truyền đến.
Một tiếng lại một tiếng, chưa bao giờ dừng lại kể từ khi tuyết rơi.
Màn sương màu đen - Do Tương giọng nói lạnh lùng, còn mang theo điệp âm, mạc danh quỷ dị: "Ngoài thành có vật nhỏ tới?"
Dung Bất Ngư gật đầu.
Trên phố đã có người dùng hết linh lực tạo thành kết giới bao quanh ngôi nhà, e sợ bị đông lạnh thành băng vụn, người càng ngày càng ít.
Rất nhanh, xung quanh lần nữa khôi phục an tĩnh, chỉ có trận pháp kết giới tản mát ra u lam quang mang.
Chẳng bao lâu, xung quanh lại lặng im lần nữa, chỉ có kết giới của trận pháp là tản mát ra lam quang nhàn nhạt.
Do Tương lại hóa thành sương đen, dọc theo tay Dung Bất Ngư bò đến cán ô, sau đó xoay tròn như mực đen trên chiếc ô giấy, tạo thành một bức tranh thủy mặc rồng bay phượng múa.
Chỉ có Dung Bất Ngư mới có thể nghe thấy tiếng chuông ngân vang không ngừng, đinh tai nhức óc, càng đến gần cổng thành âm tiếng vang càng trở nên dồn dập hơn.
Dung Bất Ngư nói: "Xác sống không thể có âm thanh như vậy, huống chi là mùa đông đến, ngoài thành sợ là đã băng tuyết ngập trời."
Do Tương nói: "Vật ở bên ngoài? Quỷ yếm? Hay là kẻ thù của ngươi?"
Dung Bất Ngư: "Tám chín phần mười."
Hắn dừng bước, nhíu mày nói: "Cái thứ quỷ yếm kia rất phiền phức, ta không muốn đi."
Do Tương an ủi hắn: "Đừng nghĩ xui xẻo như vậy, ngươi nghĩ kỹ lại đi, lỡ như là kẻ thù bên ngoài hận không thể lột da rút xương ngươi thì sao?"
Dung Bất Ngư: "..."
Dung Bất Ngư dừng bước, sâu kín nói: "Ta lại càng không muốn đi."
Do Tương tựa hồ cười lạnh một tiếng, nói: "Kết giới đều nứt thành mạng nhện, nếu ngươi không đi sửa chữa, chẳng lẽ muốn đợi xác sống vây thành, biến thành một nắm cát vàng sao?"
Dung Bất Ngư nói: "Ta sẽ không chết."
Do Tương nói: "Ngươi cảm thấy chưa chết đủ à."
Dung Bất Ngư lúc này mới chậm rãi cất bước.
Cửa thành đã đóng, Dung Bất Ngư cầm ô nhìn đi qua, khi đυ.ng tới cửa thành to lớn, cơ thể của hắn bỗng dưng hóa thành những đốm sáng li ti màu trắng bạc.
Khoảnh khắc tiếp theo, những đốm sáng lại ngưng tụ thành bóng dáng cao lớn của hắn ở bên ngoài thành.
Do Tương trên ô giấy đột nhiên mở miệng nói: "Mùa đông."
Dung Bất Ngư ngẩng đầu nhìn.
Biển cát hoang vắng ngày thường không nhìn thấy được dường như đang nhô lên một sợi dây màu trắng bạc. Sau đó đột ngột nhô lên như một ngón núi nhỏ phủ đầy tuyết, trùng trùng điệp điệp lao về phía thành Thanh Hà.
Ầm ầm từng đợt tiếng vang thật lớn, vang vọng khắp đất trời.
Dung Bất Ngư rũ mắt xuống, như không nhìn thấy làn sóng lạnh lẽo cách đó không xa đang đến gần, vẫn chậm rãi đi về phía trước.
"Ở đó."
Xung quanh vốn đã bị bao phủ bởi không khí lạnh lẽo, nhẹ nhàng thở ra cũng sẽ ngưng tụ thành một đám sương trắng rất lâu không tiêu tan.
Hắn giẫm trên mặt đất kết thành băng sương, bước từng bước một, những dấu chân ngay sau đó đã bị tuyết lạnh che lấp.
Khi mùa đông đến, cho dù là đại năng thông thiên thì cũng sẽ bị cái lạnh thấu xương đông thành tảng băng.
Dung Bất Ngư đi một lát, khi quần áo sắp kết băng thì cuối cùng cũng dừng lại bên cạnh kết giới bảo vệ thành.
Đây là nơi kết giới bảo vệ thành bị phá.
Đôi mắt của Dung Bất Ngư lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn chỗ tối cách đó không xa.
Hạt ngọc màu trắng ở cán cô chậm rãi tản mát ra ánh sáng chiếu sáng khu vực xung quanh.
Trong nháy mắt, tiếng chuông bên tai Dung Bất Ngư đột ngột dừng lại.
Trong không khí im lặng vắng vẻ này, trên nền tuyết cách đó năm bước có một bàn tay máu tươi đầm đìa đột ngột vươn ra, để lại một loạt dấu ngón tay.
Con ngươi của Dung Bất Ngư không nhúc nhích, dường như không biết sợ mà lạnh nhạt nhìn đống tuyết.
Chỉ là ở nơi người khác không nhìn thấy, tay trong tay áo của hắn hơi run lên.
Người trong đống tuyết kia dường như đã bị trọng thương, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, khó ngửi muốn chết.
Người nọ giãy giụa bò về phía trước hai cái, lộ ra khuôn mặt tràn đầy máu tươi.
Trong nháy mắt đó, tiếng chuông vốn đã ngừng lại đột nhiên vang lên kịch liệt.
Trong đôi mắt thuần triệt *vô thố kia đều là ý cầu xin Dung Bất Ngư, giọng nói run rẩy còn có chút khàn khàn.
*không biết phải làm thế nào, vô cùng lo sợ.
"Cầu xin ngươi... Cứu..."
Dung Bất Ngư nhìn hắn hồi lâu, mặt không đổi sắc xoay người, nhanh chóng rời đi.
Người nọ: "..."
Do Tương: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Nhị Thất: Nghe nói biện pháp tốt nhất để tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ chính là được người nhặt về, ngoan ngoãn chờ được nhặt về ʚ˃ ᵕ ˂ ɞ
Dung Bất Ngư: Ha, đừng tưởng rằng ta không biết, đây đều là chiêu trò bẫy rập, nhặt người này trở về, sau khi hắn trưởng thành ta sẽ bị thao đấy, không nhặt không nhặt, chuồn thôi, chuồn thôi, cáo từ, cáo từ.