Đôi mắt khép hờ của Dung Bất Ngư hơi mở ra, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi dày đặc, bay lả tả.
Ngày thường Dung Bất Ngư lười đến kỳ cục, vẫn luôn khép hờ mắt nói chuyện với người khác, dường như việc mở mắt ra cũng tốn rất nhiều sức lực.
Nhưng lúc này hắn mở mắt ra nhìn vào hư không, Thời Trần mới phát hiện đôi mắt của hắn có màu xám nhạt giống như hạt châu lưu ly, thâm sau khó đoán.
Giống như hắn.
Thời Trần lớn lên ở cuối phố thành Thanh Hà, từ khi có ấn tượng đã nhớ rõ người này luôn ở đây bán hoa.
Dung mạo của hắn quá mức diễm lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất ung dung cao quý mà chỗ thâm sơn cùng cốc này của bọn họ không thể nuôi ra, nhưng khi hỏi về lai lịch của hắn thì không ai có thể nói ra được.
Hắn như là đột nhiên xuất hiện, lặng lẽ không một tiếng động hòa nhập vào dòng người ở cuối con phố gần như bị lãng quên, một lần dừng chân chính là rất nhiều năm.
Thời Trần từ một đứa bé nhỏ xíu đã lớn lên thành nửa cái thiếu niên, vậy mà Dung Bất Ngư vẫn giống như lúc mới gặp, chưa từng thay đổi.
Thời Trần: "Dung thúc?"
Dung Bất Ngư đưa tay ra hứng tuyết rơi, sau đó lại nhìn về những cành hoa trên kệ gỗ, nói: "Tuyết rơi rồi? Vậy thì hoa của ta sẽ không bán được nữa à?"
Thời Trần: "..."
Thời Trần thật sự rất muốn lay tỉnh hắn: Dung thúc của ta ơi, cho dù không phải mùa đông, cũng không ai thèm mua hoa của ngài đâu.
Hắn ỉu xìu kéo vải che mưa bên cạnh lên giàn hoa để che chắn cho hoa, thúc giục nói: "Chúng ta mau trở về thôi, nếu không sẽ bị đông lạnh thành tảng băng mất."
Thời Trần từ nhỏ đến lớn chỉ trải qua một lần mùa đông, vẫn là lúc còn nhỏ.
Khi đó hắn với Dung Bất Ngư là hai người xa lạ không quen biết gì nhau.
Ngày đông đến, tiếng chuông vang vọng khắp thành Thanh Hà.
Nhưng Thời Trần tuổi trẻ khinh cuồng, cho rằng mùa đông sau tiếng chuông chỉ là mùa đông có tuyết rơi bình thường, không để trong lòng, vẫn tiếp tục chơi đùa trên đường lớn.
Và khi cơn gió lạnh thứ hai của mùa đông ập đến, nó trực tiếp làm cho cơ thể gầy gò của hắn đông cứng tại chỗ. Ngay khi sắp bị đông chết thì Dung Bất Ngư như một vị thần bước đến cứu hắn.
Cũng chính vì lần đó, hai người mới dần dần quen biết.
Dung Bất Ngư đã đứng lên từ lúc nào không hay, hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, đột nhiên nói: "Ta muốn ra khỏi thành một chuyến."
Thời Trần sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Dung Bất Ngư không dấu vế mà cởi chiếc trâm cài tóc ra nhét vào tay áo, sau đó lấy ra một chiếc ô rách nát từ dưới ghế dài, nói: “Hình như trâm gỗ của ta bị rơi lúc ngủ quên ở cổng thành rồi."
Thời Trần nghe thấy lời hắn nói liền nhìn thoáng qua tóc của hắn, phát hiện cây trâm kia hình như không còn, không thèm để ý tôn ti trật tự lớn nhỏ mà gào lên với Dung Bất Ngư: "Dung thúc, mùa đông! Thúc có biết bây giờ đang là mùa đông không? Gió thổi tới sẽ khiến thúc bị đóng băng, vì một cây trâm mà đi ra cổng thành, khác nào đi chịu chết?"
Dung Bất Ngư chớp chớp mắt, nói: "Trâm của ta tương đối quan trọng."
Thời Trần rít gào: "Dung thúc!"
Dung Bất Ngư nhìn rất lôi thôi lếch thếch, ngoại trừ việc yêu hoa thì trâm cài gỗ chính là thứ mà hắn để ý nhất. Nhiều năm như vậy Thời Trần cũng biết rõ hắn rất trân trọng chiếc trâm gỗ rách nát kia, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ để ý đến mức này.
Người bên cạnh đang luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc về nhà tránh đông, trong lúc vô tình nghe được hai người nói, cười nhạo một tiếng, nói: "Thời Trần à, ngươi không phải không biết đầu óc Tam gia không được bình thường so với người khác, mặc kệ hắn làm cái gì, ngươi mau trở về bố trí kết giới đi."
Chỉ mới nói mấy câu, hầu hết người trên phố đã chạy về nhà tránh gió tuyết.
Tuyết càng rơi càng lớn.
Dung Bất Ngư không hề để ý đến lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người khác, bung dù lên che, nói với Thời Trần: "Về trước đi, ta tìm được trâm thì sẽ về nhà."
Thời Trần tức giận đến đỏ cả mắt: "Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi! Đi, đi! Cứ đi đi, nếu ta lại quan tâm đến ngươi thì ta sẽ bị xác sống ăn thịt!"
Dung Bất Ngư vội nói: "Đừng nói lời xui xẻo như vậy, bậy bậy bậy, *đồng ngôn vô kỵ, tà ma tránh lui."
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Thời Trần: "..."
Thời Trần tức giận, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dung Bất Ngư vẫn dịu dàng cười với hắn, cầm ô đi về phía cửa thành.
Thời Trần tức giận đến giậm chân, hét lên: "Dù ngươi bị chết cóng ở bên ngoài, ta cũng sẽ không nhặt xác cho ngươi!"
Dung Bất Ngư chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng, dường như đang nói: "Tam gia ta lấy đất làm quan tài, lấy trời làm nắp."
Mùa đông đến bất chợt, trong một nén hương toàn bộ người trên phố đã quay về nhà hết. Từng đợt khí nóng lạnh đan xen thổi tới, thổi cát vàng và lá khô bay lên.
Dung Bất Ngư cầm trâm gỗ trong tay áo cài vào tóc một lần nữa.
Hắn cầm ô chậm rãi đi trên con phố vắng tanh không một bóng người, từng bông tuyết rơi trên chiếc ô rách nát rồi biến mất trong nháy mắt.
Chỉ là đang đi thì hắn đột nhiên giơ tay trái lên xoa xoa lỗ tai.
Trên cổ tay cầm cán ô đeo một viên lưu ly châu màu đen. Lúc này có một làn sương đen nhởn nhơ bay đến bên cạnh hắn, trong nháy mắt cả người hắn bị màn sương đen bao phủ.
Không rõ người nọ là nam hay nữ, đến cả giọng nói cũng là hư vô mờ mịt lúc gần lúc xa không thể phân biệt được.