"Dung thúc." Thời Trần không thể nhịn được nữa: "Rõ ràng những người đó coi thúc là trò cười, thúc còn hùa theo bọn họ, là chê bọn họ trào phúng không đủ tàn nhẫn sao? Còn có hai người hôm nay, bọn họ kéo thúc nhập bọn chỉ vì phấn hoa của thúc, sao thúc còn ngốc nghếch tự nguyện bị lợi dụng?"
Tuy rằng Thời Trần mạo hiểm làm mồi nhử phí công vô ích, nhưng ít ra còn lấy được một vài thứ, Dung Bất Ngư thì khác, rõ ràng biết mình hóa trần chỉ có thể lấy được hoa, nhưng lần nào cũng cam tâm tình nguyện để người khác lợi dụng, đây là điều Thời Trần tức giận nhất.
Dung Bất Ngư bày hoa xong, quay đầu cười nói: "Bọn họ nói vài câu thôi mà, đừng nóng giận."
Thời Trần nói: "Ta chính là tức không nổi, cái loại lấy đau khổ của người khác làm niềm vui chắc chắn bản thân sống cũng chẳng được tốt lành gì cho cam. Sau này thúc đừng đáp lời bọn họ nữa, bọn họ thấy thúc không để ý tới, dần dà cảm thấy không còn thú vị, sẽ không đả động gì đến thúc nữa. Thúc có nghe vào tai không đấy?"
Dung Bất Ngư dịu dàng nói: "Nghe rồi, vậy người có mua hoa không?"
Thời Trần: "..."
Thời Trần tức giận đến suýt chút nữa lấy cung đập vào mặt hắn: "Không mua!"
Dung Bất Ngư giống như không nghe thấy lời từ chối của hắn, tiện tay cầm một cành hoa lê ném vào mặt Thời Trần giống như xua đuổi ruồi muỗi.
Thời Trần bị đánh cho nhắm mắt lại, sau đó chỉ cảm thấy một mùi hương hoa nồng nặc xông vào mũi, đau đớn trên mặt dường như tan biến ngay lập tức.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, Dung Bất Ngư đang cụp mắt nhìn cành hoa lê trong tay, cành hoa nở rộ đẫm sương sớm vừa nãy giờ đây lại khô héo úa vàng, rơi lả tả xuống mặt đất.
Thời Trần kinh ngạc sờ sờ mặt mình, phát hiện vết thương vừa rồi đã sớm biến mất không thấy nữa.
Dung Bất Ngư hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài trắng nõn dựng thẳng đặt lên đôi môi tái nhợt, dịu dàng cười.
"Suỵt."
Thời Trần lập tức đem tiếng kinh hô nuốt trở lại, trong mắt vẫn là không thể tin được.
Hắn vốn tưởng rằng Dung thúc nhà mình chỉ được có khuôn mặt đẹp đến vô lý này, không ngờ vừa nãy lại đột nhiên dùng cành hoa để chữa vết thương cho hắn, người nhà quê Thời Trần chưa từng thấy bao giờ, hắn tự hỏi Dung thúc có phải là một đại năng giả heo ăn thịt hổ hay không.
Dung Bất Ngư tiện tay ném cành hoa, ngồi xuống ghế mềm thiếu một góc, lười biếng nói: "Trước ký sổ, lần sau nhớ trả lại tiền cho ta, ba viên ngọc thạch, không lừa già dối trẻ."
Trong lòng Thời Trần đang suy nghĩ Dung thúc có phải là một cao nhân ẩn thế hay không, bất ngờ không kịp đề phòng nghe được những lời này suýt nữa bị nghẹn chết, không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Ẩn thế cao nhân sẽ mặt không đổi sắc hố tiền của người quen sao?
Dung Bất Ngư nằm trên ghế gỗ, đang định nhắm mắt ngủ thì thấy Thời Trần vẫn còn đứng đó, không rõ nguyên do nói: "Sao vậy? Còn muốn mua hoa không?"
Thời Trần liếc mắt xem thường, muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng vẫn không rời đi.
Hắn ở tại chỗ giẫm lên cát nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Dung thúc, kết giới bảo vệ thành sẽ bị phá thật sao?"
Dung Bất Ngư dường như nằm chỗ nào cũng có thể ngủ được, chỉ mới nói mấy câu mà mắt hắn đã nhắm lại, hàng mi dài rủ xuống cùng với nốt ruồi ở dưới đuôi mắt trông giống như giọt nước mắt lấp lánh.
Hắn tiện tay vén mái tóc dài sang một bên, đặt tay lên thành ghế, thản nhiên nói: "Mỗi năm kết giới bảo vệ của thành Thanh Hà đều bị phá vài lần, ngươi cũng không phải không biết, ngạc nhiên cái gì? Ngoan ngoãn trở về ngủ đi, chuyện này sẽ có người lớn xử lý."
Thời Trần bĩu môi: "Người lớn ở thành Thanh Hà này không phải là rảnh rỗi lo chuyện bao đồng thì chính là người tội ác tày trời. Nhìn cả con phố này có ai là đáng tin?"
Dung Bất Ngư cười khẽ, chỉ chỉ mình: "Ta nha."
Thời Trần: "À, Dung thúc, thúc cứ nghỉ ngơi đi."
Dung Bất Ngư: "..."
Thằng nhóc xui xẻo này.
Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, gió nam khô nóng xung quanh không biết từ lúc nào đã đổi hướng, mơ hồ còn xen lẫn hàn ý nhè nhẹ.
Thời Trần rảnh rỗi không có gì làm đang giúp Dung Bất Ngư sắp xếp những cành hoa trên kệ theo màu sắc thì gió thổi tới, bất giác rùng mình một cái.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời có phần u ám, lẩm bẩm: "Sao thời tiết lại thay đổi vậy? Sắp mưa à?"
Dung Bất Ngư dường như đã ngủ thϊếp đi, không đáp lời.
Thời Trần không để ý lắm, đang muốn tiếp tục bày hoa thì một tiếng chuông ngân vang nặng nề đột nhiên vang giữa thành.
Một tiếng, hai tiếng, liên miên không dứt.
Hoa trong tay Thời Trần đột nhiên rơi xuống, Dung Bất Ngư đang nghỉ ngơi cũng ngay lập tức mở mắt.
Rất nhanh tiếng chuông kỳ quái yếu ớt kia đã dừng lại, dư âm kéo dài một lát sau mới tiêu tán.
Sau khi mười hai tiếng chuông ngừng rung, Thạch Thần ngẩn ngơ cúi người nhặt những cành hoa trên mặt đất lên, lẩm bẩm: “Mùa đông sắp đến rồi à?”
Dung Bất Ngư chống tay ngồi dậy, lông mày hiếm khi nhíu lại.
Thời Trần quay đầu lại, ngơ ngác lặp lại một lần: "Dung thúc, ta không nghe lầm chứ, thật sự là mùa đông?"
Dung Bất Ngư gật đầu, nói: "Không khí lạnh đã tới, mùa đông sắp tới rồi."
Thanh âm của hắn vẫn không đổi, nhưng khí chất lười biếng đến tận xương tủy lại lặng lẽ thay đổi.
Mùa đông nói đến là đến, mặt trời vừa rồi còn chói chang treo trên cao, vậy mà khi những cơn gió lạnh thổi qua, cát vàng trên mặt đất lại chậm rãi kết băng sương.
Khí lạnh dần dần lan ra bốn phía.
Tuyết lớn đột nhiên không hề báo trước mà tới.