Mọi người bị khí thế của ông ta ép đến mức không dám ngẩng đầu, khom lưng như thể đang cung kính tiễn biệt ông ta.
Văn Âm tiếp tục tranh cãi trong không gian hệ thống.
“Trong truyện chỉ nói rằng sư phụ của Tiêu Giác là một thiên tài kiếm tu trẻ tuổi của Vô Cực tông. Mới hơn hai trăm tuổi đã đột phá Hóa Thần, bảo vệ đệ tử, gϊếŧ người dứt khoát, phong thái tiêu sái…”
Ha, không ngờ ông ta lại là một kẻ hẹp hòi như vậy, chẳng khác nào Tiêu Giác, toàn là mấy tên ngốc tự luyến!”
Hệ thống cảm thấy cay đắng: [Cô nói mấy lời này ở đây thì được, nhưng ra ngoài đừng có ăn nói linh tinh. Đây là giới Tu Chân, thực lực là tất cả! Ở mạt thế, cô còn có căn cứ che chở, ở đây cô chết rồi thì cũng đáng đời, hiểu không? Mà tu sĩ Hóa Thần gϊếŧ cô cũng giống như đạp chết một con kiến thôi!]
Văn Âm xoa tai, giọng điệu chán nản: “Rồi rồi, ta đâu có ngốc.”
Nhưng nàng cũng chẳng có thời gian để tranh cãi, vì “thi thể” của nàng đã bị sư muội của nguyên chủ, Lý Mạc Thủy, mang về Hạo Miểu Phong.
Sau khi cướp sạch nhẫn trữ vật và hai viên đan dược cấp năm trên người nàng, nàng ta liền ném nàng ra khỏi tông môn.
Văn Âm: “...”
Nàng giống như một túi rách bị ném trước cổng tông môn.
Hiện giờ đại điển Nam Hoang đã kết thúc đầy kịch tính, đây là lúc mọi người qua lại tấp nập, nên trước cổng tụ tập không ít người.
Gương mặt Lý Mạc Thủy lộ rõ vẻ hả hê.
Trước kia, vị đại sư tỷ này luôn đè ép bọn họ đến mức không thể thở nổi, tất cả tài nguyên của đệ tử thân truyền đều nghiêng về phía nàng. Bây giờ bị phế, đúng là báo ứng!
Nghĩ vậy, nàng ta bước lên, cố nhịn cơn tiếc rẻ, cho Văn Âm uống một viên Hồi Xuân đan cấp hai hậu kỳ.
Nàng ta nhất định phải nhân cơ hội này nhục mạ Văn Âm để xả hết nỗi bất mãn tích tụ bấy lâu nay.
Miệng nàng bị nhét viên đan dược trị thương, theo lý mà nói, hiện giờ nàng là một phế nhân không thể tụ linh khí, đáng lẽ sẽ bị linh lực của đan dược tác động mà tỉnh lại.
Vậy nên, Văn Âm buộc phải “tỉnh” lại.
Vừa mở mắt, nàng liền thấy Lý Mạc Thủy đang nhìn xuống nàng từ trên cao, ánh mắt xéo xắt, Văn Âm chỉ có thể nhìn thấy lòng trắng mắt và hai cằm của nàng ta.
“Tỉnh rồi thì tốt. Đây là do sư phụ từ bi, đặc biệt cho tỷ uống Hồi Xuân đan cấp hai hậu kỳ để chữa thương. Nhưng tỷ đã không còn tiên duyên, Thanh Ngọc tông của chúng ta chưa từng có đệ tử bị phế linh căn, tỷ mà còn mang danh đệ tử thân truyền của Thanh Ngọc tông thì thật không hợp.”