Ta Mỏ Hỗn Nhất Tu Chân Giới

Chương 7

Ngay lập tức, thần thức của ông ta quét thẳng về phía Văn Âm. Một phế nhân còn định qua mặt ông ta sao? Ông ta muốn xem nàng có phải đang giả vờ hay không.

Văn Âm quả thật là đang giả, nhưng cũng không hoàn toàn.

[Đinh! Đối tượng tranh cãi là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, điểm mỏ hỗn +10,000]

“Ơ? Phun máu cũng tính là điểm mỏ hỗn sao?” Văn Âm hỏi khi linh hồn nàng bị hệ thống kéo vào không gian hệ thống.

Nó đang tiếp nhận quét thần thức từ đại năng Hóa Thần.

Dù biết rằng không ai có thể quét được mình, nhưng nó vẫn co rúm trong góc, run lẩy bẩy.

[Ký chủ, ta xin cô, hu hu hu, cô có thể đợi đến khi có chút sức phản kháng rồi hãy cãi không? Hiện giờ cô đã sắp chết rồi, đừng làm trò chết người như vậy nữa! Cô chết thì ta cũng phải chết theo đó!!!]

Nghe mấy lời của cái hệ thống nát này, thấy nó khóc lóc đến mức rối tinh rối mù, Văn Âm càng cảm thấy cay đắng.

Nam chính thì được ban cho kim thủ chỉ là không gian tiên phủ, sau này còn tiến hóa thành cả một đại lục, thậm chí là một thế giới…

Hệ thống Mỏ Hỗn của nàng, đến việc nàng tranh cãi cũng khiến nó sợ hãi.

Nhưng nàng không có thời gian để để ý đến nó, bởi vì bên ngoài sắp có chuyện hay để xem rồi.

Chỉ nghe thấy sư phụ của Kim Linh Đang, Xích Diệp tôn giả, dẫn theo nàng ấy đứng dậy rời đi, phất tay áo bỏ đi, trong không trung còn vang vọng câu: “Mất mặt.”

Sắc mặt Vô Trần trở nên khó coi. Ông ta biết câu này là nói cho ông ta nghe.

Ánh mắt ông ta thoáng qua chút không chắc chắn, nhìn Văn Âm với vẻ đầy khó chịu. Nàng quả thật ngất đi, nhưng lại “khéo” đến mức vừa đúng lúc ngất sau khi ông ta cất tiếng.

Điều này bảo ông ta phải giải thích thế nào đây? Nói với đám kiến hôi này rằng ông ta thực sự chưa ra tay?

Chuyện này ông ta không làm được. Giải thích chính là tự hạ thấp mình. Hiện giờ ông ta thật sự muốn thần không biết quỷ không hay mà gϊếŧ chết nha đầu này cho rồi. Dám làm nhục đệ tử và con gái ông ta, vốn là tội chết.

“Sư phụ, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tiêu Giác lên tiếng.

Sau đó, hắn còn dùng thần thức truyền âm cho Vô Trần.

“Sư phụ, Xích Diệp tôn giả đã đi trước. Có lẽ người của Thái Huyền tông đã đến. Chúng ta không thể để họ đi trước một bước.”

Ánh mắt Vô Trần lóe lên, nhưng rồi ông ta vẫn phất tay áo, thi triển Tụ Lí Càn Khôn mang theo cả đoàn người rời đi.

Trên không trung vẫn còn sót lại tiếng hừ lạnh đầy khinh thường và áp lực mạnh mẽ của tu sĩ Hóa Thần.