Thực ra, sự khinh thường của Chu Nhược Ly đối với Nam Hoang cũng khiến Tiêu Giác cảm thấy khó chịu, bởi vì hắn cũng xuất thân từ Nam Hoang.
Văn Âm đón lấy ánh mắt của Tiêu Giác, nghe hắn nói: “Văn đạo hữu, chuyện giữa ta và ngươi không cần tiếp tục dây dưa. Nếu ngươi không phục, ta ở Vô Cực tông luôn sẵn sàng tiếp đón.”
Ha, Văn Âm trong lòng cười lạnh. Não ngươi có vấn đề à? Phế người ta rồi còn bắt người ta tìm ngươi? Muốn đi chết sao?
Nghĩ đến đây, nàng lại mỉm cười một cách cay đắng.
“Tiêu đạo hữu, không cần phải nói nữa, ta hiểu cả rồi. Trước đây, cha mẹ ngươi qua đời, ngươi sống trong cảnh khốn khó, lại không thể tu luyện, còn ngây ngốc. Ngươi luôn thận trọng, không muốn giải trừ hôn ước để nhận được sự che chở của nhà họ Văn ta, ta thông cảm.”
“... Hiện giờ đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Ngươi đã khác xưa, là ta không bằng ngươi, ta hiểu.”
Mọi người: “...” Đây đúng là qua cầu rút ván, độc quá mức!
[Đinh! Cãi đúng điểm yếu, điểm mỏ hỗn +20]
“Ngươi nói năng linh tinh gì vậy?” Tiêu Giác thực sự tức giận.
Ban đầu hắn chỉ định phế nàng, giờ thì thực sự muốn lấy mạng nàng.
Hoàn toàn là đảo lộn trắng đen.
Hắn vừa tỉnh táo trở lại khi tu vi còn thấp, nhưng đã phải chịu không ít lời nhục mạ từ người của nhà họ Văn, đặc biệt là tên đệ đệ ăn chơi của nàng, ngày nào cũng châm chọc, chế nhạo hắn.
Những lời này của Văn Âm không chỉ chọc giận Tiêu Giác, mà ngay cả Vô Trần đang ngồi trên mây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ông ta không thể để đệ tử mà mình coi trọng nhất phải mang danh như vậy.
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh vang lên, ông ta không hề sử dụng chút linh lực nào, nhưng khí tức của một cường giả Hóa Thần lại khiến tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
“Đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không biết sống chết là gì…”
Chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, Văn Âm phun ra một ngụm máu.
Ngụm máu này phun ra vừa mạnh vừa xa, tựa như đã chịu một đòn chí mạng, huyết vụ tung bay khắp nơi, làm đầy mặt và đầu của mấy người Tiêu Giác.
Văn Âm mềm nhũn ngã xuống đất, trông như đã mất sinh khí.
Mọi người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Trần trên mây. Đây, đây, đây… đến mức một vị đạo quân như Vô Trần, một tôn giả Hóa Thần cũng ra tay sao?
Quá mất phong độ rồi!
Vô Trần: “...”
Ông ta nhìn đám người sợ hãi nhưng không giấu được chút khinh miệt, chỉ cảm thấy mình thực sự oan ức. Có phải ông ta vừa bị nha đầu gian xảo kia chơi xỏ không?