Ta Mỏ Hỗn Nhất Tu Chân Giới

Chương 9

Nói đến đây, Lý Mạc Thủy còn giả bộ thở dài một tiếng đầy vẻ tiếc nuối.

“Nhưng Văn sư tỷ cũng đừng buồn, biết đâu tỷ có thể tìm được một viên tiên đan tuyệt phẩm để tái tạo linh căn? Lúc đó tỷ có thể quay lại bái sư.”

“Thôi, sư tỷ hãy về nhà đi. Thật ra làm phàm nhân sống cả đời thuận lợi, không cần tranh đấu với trời cũng rất tốt.”

Văn Âm trong lòng đảo mắt khinh bỉ, sau đó nàng “yếu ớt” đứng dậy, cười buồn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng giống như một đóa tuyết liên tàn úa, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.

“Sư muội, ta hiểu mà…”

Văn Âm lại lộ ra vẻ mặt “ta hiểu ngươi, đừng giải thích”.

“Ta hiểu cả. Hiện giờ ta đã đắc tội với đại tông môn Trung Nguyên, lại chọc giận một cường giả Hóa Thần, tông môn bỏ rơi ta, không cho ta cơ hội dưỡng thương cũng chỉ là bất đắc dĩ. Lấy trứng chọi đá thì có ích gì, chẳng phải cũng giống như con kiến lay cây sao?”

“Đương nhiên không phải vì các ngươi tham sống sợ chết, run sợ trước cường giả mà bỏ mặc sự sống chết của đệ tử trong tông. Dù sao thế gian này vốn đã đầy những điều bất lực như thế.”

Lý Mạc Thủy tức đến mức nghiêng ngả. Những lời châm biếm đầy cay độc này, chẳng lẽ vì ngươi giả làm bạch liên mà không ai nhận ra được sao?

[Đinh! Đối tượng tranh cãi có tu vi tầng thứ mười Luyện Khí, điểm mỏ hỗn +1.5]

Văn Âm bĩu môi. Tu vi thấp như vậy, tranh cãi cũng chẳng thú vị.

Những người vây quanh nghe được lời này, nếu là những người không ưa Thanh Ngọc tông thì bật cười ra mặt.

Nhưng đệ tử Thanh Ngọc tông lại chẳng dễ chịu chút nào.

Họ không dám mong tông môn sẽ đứng ra bảo vệ đệ tử, nhưng cách hành xử lạnh lùng này thật sự khiến lòng người lạnh giá. Việc ném Văn sư tỷ ra khỏi cửa tông như thế không chỉ là làm nhục người ta mà còn lấy mạng người ta.

Văn sư tỷ trước giờ chưa từng làm gì có lỗi với tông môn. Là đệ tử thân truyền, nàng còn lập nhiều công lao. Vậy mà còn chịu kết cục như thế, nếu đổi lại là họ, có lẽ sẽ thảm hơn.

Giây phút này, gần như tất cả đệ tử Thanh Ngọc tông đều cảm thấy lòng trung thành với tông môn giảm đi đáng kể.

Chưa đợi Lý Mạc Thủy nổi điên, Văn Âm đã quay người cúi mình về phía Phù Miểu Phong, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc.

“Sư phụ, đây là lần cuối cùng ta gọi người như vậy. Đệ tử ghi nhớ những lời dạy bảo của người, hai viên đan dược cấp năm đó coi như ta báo đáp ân tình của người. Từ nay, duyên thầy trò của ta và người chấm dứt. Mong sư phụ đạt được đại đạo, sớm ngày bước lên cực lạc thế giới.”