Hủy bỏ thông tin danh tính, đăng ký tử vong
Edit: Phụng
Vong linh trên tuyến xe buýt số 22 dường như muốn bám lấy cửa sổ để nhìn xuống, hóng hớt vụ việc đang diễn ra.
Thẩm Hoài kéo ông già vong linh đứng dậy, giơ nắm đấm lên dọa dẫm: “Không khai thật à, hử?”
Vong linh ông già nhìn vào cánh tay thon gọn của Thẩm Hoài, trong mắt hiện lên một ánh nhìn đầy khao khát. Hắn rít lên cười khan hai tiếng, vẫn không nói lời nào.
Bất kể Thẩm Hoài có đe dọa hay dụ dỗ thế nào, vong linh này từ đầu đến cuối chỉ dùng ánh mắt thèm thuồng, như thể chưa bao giờ được gặp một người đẹp trai, nhìn anh một cách đáng ghê tởm. Thậm chí khi Thẩm Hoài đấm hắn, hắn rên lên vì đau, nhưng biểu cảm trên mặt và phản ứng cơ thể của hắn lại tràn đầy kɧoáı ©ảʍ và hưởng thụ.
“Ghê quá.” Thẩm Hoài nhăn mày, càng lúc càng thấy ông già này thật biếи ŧɦái.
Dù chưa rõ được chuyện gì, nhưng những vết thương lớn trên linh thể của hắn khiến Thẩm Hoài không thể ngừng suy nghĩ. Cuối cùng, anh quyết định mang vong linh này về, nhưng không phải về nhà mà là đến một căn hộ nhỏ không xa sở cảnh sát.
Mỗi khi ông già vong linh lén lút định tiếp cận anh, Thẩm Hoài lại lao vào đánh hắn một trận, đến mức anh không còn muốn dùng tay nữa mà thay bằng một cây chổi nhà vệ sinh. Dần dần, từ vẻ mặt thèm thuồng, ông già biếи ŧɦái bắt đầu co rúm lại vì sợ hãi.
Đúng là cho dù vong linh có biếи ŧɦái đến mấy, một trận đòn không xong thì đánh thêm trận nữa là ổn.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Hoài thức dậy, anh thấy vong linh ông già ngồi co ro trong góc tường, ôm đầu với gương mặt đầy vẻ hoảng sợ, như thể đã xảy ra chuyện gì khủng khϊếp trong đêm mà hắn không thể tin nổi.
Thẩm Hoài vươn vai, không còn lạ lẫm gì với cảnh tượng này nữa.
Mặc dù những vong linh xuất hiện trên tuyến xe buýt đều là nạn nhân của những thảm họa, nhưng không phải vong linh nào cũng có tâm hồn lương thiện.
Phải nhớ rằng, họ vốn cũng là người trước khi trở thành vong linh.
Họ có thể nói dối, giả vờ đáng thương, và những tật xấu họ có khi còn sống vẫn còn lưu lại sau khi chết.
Khi Thẩm Hoài mới được chọn làm người điều khiển xe buýt vong linh, không ít vong linh đã cố gắng lừa gạt anh khi anh còn nhỏ. Có lần, một vong linh thậm chí đã lén tấn công anh vào ban đêm khi anh mang họ về nhà — nhưng đáng tiếc, tất cả những đòn tấn công đó đều bị phản ngược lại.
Thậm chí vong linh còn bị thương nặng hơn.
“Chậc.” Thẩm Hoài nhếch môi cười mỉa, chậm rãi đánh răng, rửa mặt, sau đó dẫn vong linh đầy sợ hãi này đến sở cảnh sát.
Đúng lúc đó là giờ ăn trưa, Thẩm Hoài tiện thể tranh thủ một bữa ăn miễn phí. Đa phần mọi người trong sở cảnh sát đều biết về tình hình của anh, nên chẳng ai ngạc nhiên hay thắc mắc về giờ giấc của anh cả.
Mọi người đều nghĩ: “Đúng là đứa trẻ chăm chỉ, nửa đêm còn lái xe buýt bảo vệ sự yên bình của Hải Thành.”
Còn ông già vong linh thì đang kinh ngạc đến ngây người — cậu trai trẻ đáng sợ này lại còn là cảnh sát của dương gian. Hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc rối bời với vô vàn ký ức đan xen, khiến hắn không khỏi muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Và hắn thực sự đã thử làm vậy, nhưng cậu trai trẻ trước mặt thậm chí chẳng thèm liếc nhìn hắn thêm lần nào, như thể chẳng hề bận tâm đến việc hắn bỏ trốn. Dù hắn có rời khỏi sở cảnh sát, vẫn cảm nhận được lực kéo đang bám chặt vào linh thể của mình. Hắn chỉ có thể chạy quanh cậu trai trẻ trong một phạm vi nhất định.
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Hoài với vẻ mặt hả hê kể lại cho Chu Đảng nghe: “Hôm qua trên xe buýt có một vong linh biếи ŧɦái…” Anh kể lại toàn bộ sự việc, nhấn mạnh cách mình đã anh dũng trừng trị vong linh, không quên vẽ nên hình tượng cao cả của bản thân.
Nhưng Chu Đảng nghe xong lại chỉ thấy tức giận vì mình không thể nhìn thấy, không thể đích thân dạy cho vong linh kia một bài học. Anh lo lắng hỏi: “Cậu có bị thương chỗ nào không?”
“Hầu như không bao giờ bị thương,” Thẩm Hoài dùng vai đẩy nhẹ vào người Chu Đảng đang lo lắng, trấn an anh, “Tôi có ‘bàn tay vàng’ phản lại mọi đòn tấn công ác ý, kể cả khi hắn định giở trò biếи ŧɦái lúc tôi ngủ, cũng không thành công, chỉ bị phản lại thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng vong linh ông già muốn chạm vào một chỗ trên người mình, nhưng lại vô tình tự đặt tay lên chính cơ thể hắn, Thẩm Hoài cười phá lên ha hả!
Chu Đảng giận xong lại phát hiện ra một vấn đề, anh khẽ ho hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng trong lòng: “Gì mà gọi là ‘đυ.ng chạm ác ý’ chứ...” Anh thăm dò đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Hoài trong ánh mắt ngạc nhiên và trong sáng của anh, nhưng không có phản ứng gì.
Chu Đảng thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng đưa tay xuống dưới, nắm lấy cánh tay của Thẩm Hoài.
Vẫn không có phản ứng.
Anh định thử thêm một lần nữa, nhưng lại bị Thẩm Hoài nhanh chóng nắm lấy tay, hành động vô tình khiến hai người đan tay vào nhau.
Toàn thân Chu Đảng cứng đờ, cảm giác như dòng điện nhẹ nhàng chạy từ vỏ não xuống khắp cơ thể, khiến anh không kiềm chế được mà căng thẳng toàn thân. Anh nhìn Thẩm Hoài đầy ngạc nhiên và mong chờ, nhưng không nói gì.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng nâng tay anh lên, rồi lại thả xuống một cách tự nhiên, hai bàn tay đan chặt vào nhau giống như đang thực hiện động tác thả tự do. Anh khẽ ho hai tiếng, cảm giác trong lòng như có viên kẹo trái cây đang chặn lại, khó mà diễn tả được.
Thẩm Hoài khẽ lẩm bẩm: "Sao cảm giác hơi "gay gay" nhỉ," rồi lại không nhịn được mà ho khan hai tiếng, chủ động buông tay và vội vàng giải thích, như muốn che giấu sự bối rối: “Tấn công ác ý nghĩa là những hành vi chủ quan có ý định gây tổn hại tiêu cực cho tôi và không được tôi chấp nhận.”
Chu Đảng có vẻ hiểu mà cũng không hiểu, anh có một số điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu thế nào, nên cũng ho khan vài tiếng để lấp liếʍ sự ngượng ngùng.
Cả hai ngồi ở bàn làm việc, mắt nhìn thẳng về phía trước, như thể đang chăm chỉ làm việc, nhưng thực tế là:
Thẩm Hoài: "… Có phải là cậu lâu quá không tìm bạn gái rồi không? Hay là cậu chưa bao giờ yêu đương?" Nghĩ lại cũng phải, từ khi họ quen biết nhau đã gần nửa năm, nhưng Thẩm Hoài chưa bao giờ thấy có ai thân thiết với Chu Đảng. Nghĩ lại thì anh ấy cũng đã 28 tuổi rồi...
Nhưng cảm giác có gì đó lạ lùng, bầu không khí trở nên ngột ngạt, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Im đi!” Chu Đảng nhẹ nhàng đáp, tiếp tục mím môi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và đống hồ sơ bên cạnh. Một lúc sau, anh liếc trộm Thẩm Hoài vài cái qua khóe mắt rồi thử thăm dò: “Cậu từng yêu chưa?”
Thẩm Hoài: “... Thôi, bỏ qua chủ đề này đi.”
Để người khác biết chàng trai được chọn của Hải Thành như anh mà chưa từng yêu đương thì đúng là mất hết cả thể diện.
“Cái vong linh hôm qua tôi gặp khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi, các vết thương trên người hắn rất giống với vết thương của Ngô Dật Mai 16 năm trước.”
Dù anh cảm thấy ghê tởm với những bức ảnh về hiện trường vụ án, nhưng anh vẫn nhớ rõ nhiều vết thương trên thi thể của Ngô Dật Mai. Vì thế, anh mới đặc biệt để ý đến vong linh ông già này, luôn có cảm giác rằng hắn có liên quan đến vụ án phân xác đêm mưa.
Vì vong linh không thể chụp ảnh, Thẩm Hoài chỉ có thể mô tả bằng lời những đặc điểm nổi bật, như tóc còn khá dày, dù thần thái có phần dâʍ đãиɠ nhưng đôi mắt vẫn còn là mắt phượng khá đẹp, và trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ như hạt gạo. Hắn cao khoảng 1m70, và có vẻ ngoài vừa điên dại vừa co ro sợ hãi…
Sau đó, họ bắt đầu rà soát dữ liệu những người đàn ông trong độ tuổi từ 45-60 ở Hải Thành, nhưng không có kết quả.
Không còn cách nào khác, Thẩm Hoài đành thử xây dựng một bức chân dung phác họa về vong linh ông già, rồi đưa cho bộ phận thông tin quét và tìm kiếm qua hệ thống dữ liệu lớn. Cuối cùng, thông tin tìm ra lại là của một người đã được xóa tên khỏi hệ thống nhân khẩu từ 20 năm trước.
Người này tên là Vương Ly, khi bị xóa tên khỏi hệ thống, anh ta chỉ mới 27 tuổi.
Nếu vong linh xuất hiện tối qua đúng là Vương Ly, thì hiện tại hắn đã 47 tuổi.
Đôi lời của editor: vì tiếng việt thì đều gọi là Vương, nhưng thực tế chữ trung nó khác nhau nha mọi người.
Vương Quân (王君)
Vương Ly (汪离)