Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 59: Giả câm

Vụ án chưa được giải quyết

Edit: Phụng

Vụ án phân xác trong đêm mưa 16 năm trước vẫn chưa được giải quyết. Mặc dù danh tính nạn nhân đã được xác định, nhưng cơn mưa lớn và tình trạng mất điện vào thời điểm đó đã làm hỏng đoạn ghi hình duy nhất từ camera giám sát quanh khu vực. Nơi xảy ra vụ án lại là một con hẻm tối tăm, và thậm chí chiếc cưa mà kẻ gây án sử dụng vẫn còn bị bỏ lại hiện trường. Tuy nhiên, tất cả các bằng chứng đều đã bị cơn mưa vô tình cuốn trôi sạch sẽ.

Lúc đó, cảnh sát đã nỗ lực suốt hai tháng để phá án, họ đã đi khắp các con đường, ngõ ngách nơi xảy ra vụ án, hỏi thăm từng cư dân xung quanh xem có ai nghe thấy hoặc nhìn thấy điều gì liên quan không, nhưng tất cả đều trở về trong sự thất vọng.

Trong đêm mưa giông sấm sét ấy, chẳng ai ra ngoài hay nán lại lâu nơi đó.

Hơn nữa, con hẻm nơi từng xảy ra vụ án mạng giờ đây đã bị phá bỏ từ lâu và thay thế bằng các tòa nhà dân cư.

Vật đổi sao dời, người nhớ về vụ án phân xác đêm mưa ấy có lẽ chỉ còn là tập hồ sơ cũ kỹ lặng lẽ này, người thân của nạn nhân, và các đồng chí trong sở cảnh sát vẫn luôn mong muốn tìm ra sự thật.

Chu Đảng có văn phòng riêng, lúc này Thẩm Hoài đang ôm tập hồ sơ vụ án phân xác đêm mưa và chiếm lấy chiếc ghế sofa nhỏ cùng chiếc bàn trà của Chu Đảng. Anh cầm lấy tờ giấy trắng, một cuốn sổ tay nhỏ màu xanh, và một cây bút bi nước, bắt đầu vừa lật hồ sơ, vừa suy ngẫm, vừa ghi chú.

Nạn nhân của vụ án phân xác đêm mưa năm 2005 là một phụ nữ mới 28 tuổi, tên là Ngô Dật Mai, quản lý một cửa hàng thuốc. Vào đêm hôm đó, trời mưa dai dẳng không dứt, có lẽ cô muốn về nhà sớm, nhưng trên đường lại bị kẻ tấn công chặn lại.

Mãi đến ngày hôm sau, khi mưa đã tạnh, một người ăn xin đi tìm thức ăn trong thùng rác ở đầu ngõ mới phát hiện ra những mảnh thi thể vương vãi khắp nơi, trông giống như từng thớ thịt cá.

Cảnh sát nhanh chóng vào cuộc, nhưng cơn mưa lớn suốt đêm đã cuốn trôi sạch sẽ cả máu trên các mảnh thi thể, chỉ còn lại phần đầu là không bị tổn hại, từ đó giúp xác định danh tính nạn nhân.

Ngô Dật Mai là mẹ đơn thân, khi vụ việc xảy ra, con gái cô mới 6 tuổi, đang bị nhốt trong nhà để làm bài tập. Ngô Dật Mai thường tan làm lúc 9 giờ tối. Sau vụ việc, chồng cũ của cô đã đến và đón con gái đi.

Chồng cũ đương nhiên là đối tượng bị điều tra kỹ lưỡng. Tuy nhiên, anh ta là giáo viên trung học, vào đêm xảy ra vụ án, anh đang giảng giải bài toán cho học sinh. Khi mất điện, anh vẫn ở trong lớp và lo sợ học sinh hoảng hốt, nên đã tổ chức các em cùng hát và biểu diễn các tiết mục. Trong khoảng một giờ mất điện, anh ta không hề ra ngoài, quần áo cũng không bị ướt, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người là ly hôn trong hòa bình. Sau khi ly hôn, hàng tháng chồng cũ vẫn gửi cho Ngô Dật Mai một khoản 1.000 tệ để nuôi con, gần như không có mâu thuẫn hay xung đột, do đó động cơ gây án gần như không có.

Nhưng Ngô Dật Mai lại là một người có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, tính tình cô hiền lành, không gây thù chuốc oán với ai, điều này càng khiến cho việc điều tra trở nên vô cùng khó khăn.

Về sau, trong quá trình phá án, cảnh sát đã liên hệ với một số học sinh tiểu học từng có mâu thuẫn với Ngô Dật Mai…

--

Thẩm Hoài hít một hơi thật sâu, đóng lại tập hồ sơ, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Anh nói: “Thật sự là quá khó, chẳng có chút manh mối nào cả.”

Chu Đảng nhìn anh với vẻ buồn cười, ánh mắt lướt qua tập hồ sơ trên bàn rồi cũng không kiềm được mà tỏ ra hơi bâng khuâng.

“Khi tôi mới vào nghề, tôi cũng muốn phá mấy vụ án treo này.”

“Thế rồi sao?” Thẩm Hoài tò mò, nằm sấp xuống bàn trà, đầu nghiêng sang nhìn Chu Đảng, ở góc độ này, các đường nét trên gương mặt anh ấy trở nên mềm mại hơn. “Anh có phá được vụ nào không?”

Chu Đảng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cậu còn nhớ vụ án gϊếŧ người hàng loạt của tên sát nhân mù ở Hải Thành 13 năm trước không? Vì hắn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, mỗi lần vào đêm trăng tròn đều chọn một người mặc áo trắng, bất kể nam hay nữ. Sau khi gϊếŧ người, hắn sẽ móc mắt nạn nhân để làm chiến lợi phẩm.”

Vụ án gϊếŧ người hàng loạt kẻ mù ở Hải Thành cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong Thẩm Hoài. Anh nhớ mang máng vụ án đã được phá giải, nhưng cụ thể thế nào thì anh không rõ.

Nhắc đến chuyện này, Chu Đảng có chút bất đắc dĩ, anh nói với vẻ không tin nổi: “13 năm trước, tên này đã gây ra 3 vụ gϊếŧ người liên tiếp, khiến cả thành phố rơi vào tình trạng hoang mang cực độ. Khi đó, không ai dám mặc áo trắng ra đường. Nhưng sau đó hắn lại ngừng gây án, đến mức các cảnh sát mặc áo trắng đi tuần tra khắp thành phố cũng chỉ là công cốc.”

“Tôi nhớ khoảng thời gian đó, tôi khoảng mười tuổi, ba mẹ tôi không cho tôi mặc áo trắng, bảo rằng bên ngoài có người xấu. Thì ra là chuyện này.”

“Cuối cùng các anh phá án thế nào?” Thẩm Hoài bật người ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía Chu Đảng, mắt sáng lên mong chờ nghe về quá trình phá án.

Chu Đảng hồi tưởng lại: “Khi tôi nhận được tập hồ sơ này, tôi muốn tìm hiểu từ gốc rễ, vì vậy tôi đã kiên trì đi tìm hiểu về nạn nhân từng ngày. Mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng vẫn luôn có những manh mối bị bỏ qua.” Chu Đảng kể, thậm chí bản thân anh cũng thấy ngạc nhiên: “Tôi muốn biết lý do tại sao hung thủ lại đặc biệt móc mắt nạn nhân, vì vậy tôi đã theo học một thời gian với chuyên gia Vương, người đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tâm lý biếи ŧɦái của kẻ thủ ác đối với đôi mắt. Trong suốt thời gian đó, tôi cũng rà soát toàn bộ hồ sơ thành phố để tìm kiếm những người có bệnh lý liên quan đến mắt hoặc làm việc trong ngành nghề liên quan đến mắt.”

“Khối lượng công việc thật sự rất lớn, và cuối cùng cậu không thể đoán được kẻ đó làm nghề gì.”

Thẩm Hoài tò mò, nhẹ đấm vào Chu Đảng: “Nói nhanh lên!”

“Hắn mở một cửa hàng búp bê. Vì biết rằng các vụ án gϊếŧ người sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, nên suốt những năm qua hắn chỉ hại động vật hoang, móc mắt chúng và đặt trong nhà.”

Khi đột kích vào nơi đó, đứng trước căn phòng đầy những cặp mắt được ngâm trong dung dịch formalin, cảm giác hoang mang và ghê tởm trong lòng Chu Đảng thật không thể diễn tả được.

“Đến giờ nghĩ lại tôi vẫn nổi da gà.”

“Ghê quá.” Thẩm Hoài rùng mình, nhận ra những kẻ gây ra các vụ án man rợ luôn có những nét biếи ŧɦái rất riêng.

“Tôi lần ra được hắn cũng nhờ việc điều tra quá trình hắn mua động vật hoang bằng cách bất hợp pháp, đồng thời hàng tháng hắn đều mua một lô formalin ổn định. Từ đó, tôi theo dõi hắn và phát hiện ra hắn chính là hung thủ của vụ án gϊếŧ người mù.”

Nghe xong, Thẩm Hoài thở dài, cầm cuốn sổ tay của mình, đứng dậy với quyết tâm: “Tôi nhất định phải phá vụ án này!”

“À, chồng cũ và con của Ngô Dật Mai giờ thế nào rồi?” Thẩm Hoài quyết định bắt đầu điều tra từ những người thân thiết nhất, biết đâu… biết đâu lại tìm ra manh mối.

Vì Thẩm Hoài muốn điều tra vụ án treo này, cảnh sát cũng đặc biệt quan tâm và hợp tác chặt chẽ. Ví dụ như hồ sơ về chồng cũ và con gái của Ngô Dật Mai đã nhanh chóng được đặt trên bàn làm việc của anh.

--

Chồng cũ của Ngô Dật Mai tên là Vương Quân. Sau khi ly hôn với Ngô Dật Mai, anh có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhưng thất bại. Sau đó, anh dành toàn bộ tâm huyết để nuôi con gái là Vương Thiên Thiên, hiện nay đã 22 tuổi. Có vẻ như cô thừa hưởng tính cách từ mẹ mình, rất trầm lặng và sống khép kín.

Thẩm Hoài dự định hôm nay sẽ đọc kỹ hồ sơ để tìm manh mối, nhưng bất ngờ anh lại nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài rất quen thuộc trên chuyến xe buýt của những vong linh vào buổi đêm.

Người đàn ông đó trông khoảng năm, sáu mươi tuổi.

Linh thể của ông ta rõ ràng đã bị chia thành nhiều mảnh, tay, chân và phần dưới cơ thể đều bị nghiền nát — tất nhiên Thẩm Hoài chỉ có thể nhìn thấy linh thể chứ không thấy các bộ phận cụ thể khác.

“Sao ông chết thế này?” Các vong linh khác lần lượt lên xe buýt, nhưng chỉ có người đàn ông tên Vương Lì này vẫn im lặng. Thẩm Hoài đành giữ ông ta lại để hỏi về nguyên nhân cái chết. Tuy nhiên, không biết có phải là vì ấn tượng ban đầu mà người đàn ông này để lại hay không, nhưng Thẩm Hoài cảm thấy rất khó chịu khi đối diện với ông ta.

Anh không thích người này chút nào.

Sau khi đã trở thành vong linh, người đàn ông vẫn giữ thói quen nhìn Thẩm Hoài bằng ánh mắt dâʍ đãиɠ, ánh mắt đó thường xuyên dừng lại trên gương mặt thanh tú của Thẩm Hoài, và hắn nở một nụ cười kỳ quái.

Sau vài lần hỏi, Thẩm Hoài mới phát hiện ra một sự thật — người này là kẻ câm.

“Vậy ông biết viết chữ chứ... à không, ông không thể viết được.” Thẩm Hoài bất lực ra hiệu bằng những động tác tay đơn giản, thử xem liệu hắn có hiểu ký hiệu hay không, nhưng tiếc là hắn cũng không biết, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt, tay, và phần dưới cơ thể của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài: "......"

Anh thu lại cuốn sổ tay màu xanh nhỏ của mình, mặt không biểu cảm, lôi từ trong túi ra một cây kẹo mυ'ŧ và ngậm vào miệng. Sau loạt hành động lưu loát này, ánh mắt của vong linh ông già trước mặt vẫn không rời đi.

Thẩm Hoài từ từ xắn tay áo lên, lạnh lùng hỏi: “Nhìn có đẹp không?”

Vong linh ông già không nói gì, ánh mắt dính chặt vào Thẩm Hoài vẫn không dịch chuyển.

“Hừ.” Thẩm Hoài lập tức vung một cú đấm, vong linh đang đứng im tại chỗ lập tức ngã nhào ra sau, lăn mấy vòng trên sàn xe buýt, miệng rêи ɾỉ vì đau đớn.

“Ôi chao…”

“Chết tiệt!”

Những vong linh khác trên xe buýt bu đầy quanh cửa sổ, dõi mắt xuống dưới, vẻ mặt tò mò hứng thú không giảm chút nào.

“Đẹp lắm à?” Thẩm Hoài bước lên hai bước, tóm lấy tay vong linh, “Đồ già không đứng đắn.” Nói xong anh lại giáng thêm một cú đấm thẳng vào mặt hắn.

“Hự…” Không ngờ cú đấm này lại khiến vong linh dưới đất rên lên vì đau, ánh mắt Thẩm Hoài lập tức trở nên nghiêm túc hơn.

“Giả câm à?”