Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 58: Tín đồ trung thành

Vụ án chưa được giải quyết từ 16 năm trước

Edit: Phụng

Bên ngoài phòng bệnh, một người đàn ông với dáng hình gầy yếu đứng lặng lẽ. Chỉ mới một đêm không gặp, nhưng anh ta trông còn tiều tụy hơn hôm qua vài phần.

Lúc này, Tiền Kiên Cường đang thẫn thờ, anh ta đứng đó, ánh mắt mông lung nhìn vào một điểm vô định trên không. Phải đến khi nghe tiếng hỏi của mẹ mình, anh mới giật mình tỉnh lại.

Thẩm Hoài vẫn luôn chú ý đến từng cử chỉ của anh. Chỉ thấy anh ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng “à” rồi trên gương mặt hiện lên vẻ buông xuôi và giải thoát. Anh vẫy tay về phía Thẩm Hoài: “Đi thôi, nói chuyện một chút…”

Thẩm Hoài đứng dậy, theo chân người đàn ông bước ra ngoài, chậm rãi tiến về phía trước. Hướng đi của họ dường như là đến sân thượng, lúc này anh nhấn nút thang máy, trong lúc chờ đợi thì người đàn ông im lặng không nói lời nào.

Thang máy đến, ngoài họ, một nhóm lớn bệnh nhân và người nhà cũng chen chúc bước vào, chiếm gần hết không gian nhỏ hẹp trong thang máy. Không khí nặng nề bởi sự căng thẳng và mong đợi, khiến Thẩm Hoài không kìm được mà đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Thang máy từng tầng một đi lên, rồi lại từng tầng một dừng lại, người ra vào tấp nập, như một cảnh đời trôi qua. Cuối cùng, trong thang máy chỉ còn lại Thẩm Hoài và Tiền Kiên Cường.

Khi đến sân thượng, Tiền Kiên Cường đi đến mép sân thượng, nhìn ra khu phố cũ kỹ nhưng yên bình này. Anh run rẩy lấy từ trong túi ra một bao thuốc xẹp lép, chỉ còn ba, bốn điếu. Anh lấy một điếu, nhét vào miệng, châm lửa, hít một hơi sâu rồi thở ra từng vòng khói đậm đặc, sặc mùi thuốc.

Anh nhét thuốc và bật lửa vào túi quần, quay đầu nhìn Thẩm Hoài.

Hai người nhìn nhau lặng lẽ, cuối cùng Tiền Kiên Cường là người đầu tiên tránh đi, anh dựa vào bức tường cao một mét, từ từ trượt xuống ngồi trên đất, chẳng mảy may bận tâm mà hỏi: “Ê, tôi biết các anh vì sao mà đến.”

“Các anh đang tìm kẻ gϊếŧ một cô bé đúng không? Ừ, là tôi…”

Thẩm Hoài lặng lẽ lấy điện thoại ra, bật ghi âm, hỏi: “Anh không ngại tôi mở ghi âm chứ?”

Tiền Kiên Cường đáp qua loa một tiếng “ừm”, rồi chỉ bằng vài câu ngắn gọn kể lại sự việc: “Lúc đó là tôi theo dõi cô ta, bịt miệng cô ta, sau đó kéo cô ta đến bên bờ sông. Thấy cô ta giãy giụa dữ dội… tôi nảy sinh ý định gϊếŧ người, rồi ném cô ta xuống nước. Sợ xác nổi lên, tôi còn buộc thêm một tảng đá.”

Hai phút sau, Thẩm Hoài mới hỏi: “Lúc đó… anh nghĩ gì?”

Tiền Kiên Cường hít sâu một hơi thuốc, thở ra, nở một nụ cười bình thản: “Hơ, nghĩ gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, gϊếŧ người là phạm pháp, tôi đã làm rồi.”

“Tôi sắp chết rồi, cứ coi như tôi bồi tội cho cô ta đi.”

Tiền Kiên Cường không nói thêm gì nữa, cũng không phân tích vì sao anh ta lại gϊếŧ người, từ đầu đến cuối chỉ là sự bình thản đối diện với cái chết... ngoại trừ bàn tay cầm thuốc không ngừng run rẩy.

Cuối cùng, khi Thẩm Hoài chuẩn bị rời sân thượng, Tiền Kiên Cường khàn giọng hỏi: “Mẹ tôi… điều bà ấy lo lắng nhất là khi tôi chết rồi, không ai thu xếp hậu sự cho tôi, mà bà ấy cũng không còn sức. Sau khi cảnh sát các anh bắt tôi, có thể chờ đến khi tôi chết rồi, hãy đưa tro cốt cho mẹ tôi, để bà ấy có chút kỷ niệm không?”

“... Được.” Thẩm Hoài im lặng trong giây lát rồi gật đầu đồng ý. Anh thấy người đàn ông trước mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm. Anh không kiềm được mà hỏi thêm: “Mẹ anh...”

Anh định nói rằng đến lúc đó bà sẽ thế nào, thì thấy người đàn ông trước mặt vội vã đưa tay lau mặt, lấp lửng nói: “Tôi đã nhờ bác sĩ rồi, tiền trong nhà cũng để lại hết cho bệnh viện, chờ khi mẹ tôi khỏe lại, họ mới cho bà xuất viện.”

“... Vậy thì tốt.”

Thẩm Hoài tuy cảm thấy thương cảm cho cuộc đời của anh ta, nhưng khi ra khỏi bệnh viện, anh vẫn tìm đến Chu Đảng, chuẩn bị gửi cho anh ấy đoạn ghi âm. Lúc này, Chu Đảng cũng khàn giọng gửi đến một đoạn tin nhắn thoại:

— "Tìm thấy đoạn camera giám sát rồi. Hắn ta cũng không che đậy gì, từ lúc rời khỏi bệnh viện đã theo dõi Lý Xuân Hoa, đoạn ghi hình trên xe buýt cũng cho thấy hắn luôn ngồi không xa Lý Xuân Hoa, còn đi theo cô ta xuống xe. Chúng tôi đang chuẩn bị triệu tập Tiền Kiên Cường để làm rõ tình hình ngày hôm đó."

Thẩm Hoài đáp lại: “Hắn vừa nhận tội rồi, tôi sẽ gửi bản ghi âm cho anh.” Nói xong, anh xuất đoạn ghi âm và gửi cho Chu Đảng, nhận được biểu cảm [ngẩn ngơ] của chú mèo từ anh ấy.

Nhìn thấy thế, Thẩm Hoài không nhịn được mà bật cười, tâm trạng vốn trầm lắng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Gõ chữ quá chậm, Chu Đảng dứt khoát gọi video đến.

Qua cửa sổ nhỏ, Thẩm Hoài có thể nhìn thấy Chu Đảng đang bận rộn đưa ra chỉ thị cho các cảnh sát viên, trong lúc rảnh rỗi, anh ấy quay sang nhìn vào camera và hỏi: “Cậu có thể ghé qua sở cảnh sát một chút không? Lần trước cục có nói sẽ thuê cậu làm cố vấn, và cậu cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ quy trình phê duyệt đã xong, nếu cậu muốn thì có thể đến ký hợp đồng.”

Tất nhiên, Thẩm Hoài không có gì phản đối. Anh còn chờ thêm khoảng nửa tiếng và tiện đường ghé qua bệnh viện một lần nữa — vì các cảnh sát viên, trong đó có Tiểu Triệu, đã đến bệnh viện để chuẩn bị đưa Tiền Kiên Cường về sở để thẩm vấn.

Anh cũng có thể tiện đường đi cùng xe.

Trước khi rời đi, anh nhìn thoáng qua giường bệnh nơi Ôn Noãn đang nằm và bà cụ già với đôi mắt đỏ hoe, rồi thở dài rời khỏi.

--

Vừa mới ký xong hợp đồng làm cố vấn tự do cho sở cảnh sát, Thẩm Hoài liền nhận được cuộc gọi từ sếp lớn của ban biên tập. Giọng sếp nghe rất trầm trọng, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có hai phần giọng điệu lạ lẫm.

“Tiểu Hoài à... Pong, nhị tống, để tôi nói cho cậu nghe một chuyện, cậu nên chuẩn bị tinh thần trước.”

Thẩm Hoài không nhịn được đảo mắt, hơi bất lực: “Lời ông nói trên bàn mạt chược thật sự không đáng tin chút nào.”

Tiếng cười từ điện thoại vang lên, vẫn kèm theo tiếng cọ xát quân mạt chược.

“Lần này là nghiêm túc đấy, công ty chúng ta sắp phá sản rồi.”

Thẩm Hoài: “... Ông nói rõ hơn đi.”

Thực ra không hẳn là công ty, chỉ là một nhóm con nhà giàu lập nên một phòng làm việc chuyên về điều tra hiện tượng siêu nhiên, đồng thời phát triển một kênh tương tác trực tuyến về các chủ đề tâm linh.

“Vài ngày trước là sinh nhật sáu mươi của bố tôi, ông ấy coi thường việc kinh doanh của tôi, không cho phép tôi tiếp tục chơi bời như vậy nữa, bắt tôi về nhà tiếp quản gia nghiệp.” Sếp lớn phàn nàn, “Cậu nói xem, hàng trăm nghìn tỷ đồng so với chuyên mục tâm linh của chúng ta, cái nào thơm hơn?”

Thẩm Hoài: “... Xin từ biệt. Nhà ông không phải còn anh trai ông sao?”

“Ông cụ không hài lòng, nghĩ rằng nếu anh trai tôi thừa kế công ty, tôi sẽ không lấy được một xu. Bây giờ, để tôi không chết đói, ông cụ bắt tôi đi công ty học hỏi kinh nghiệm.” Sếp lớn vừa vui vẻ chơi mạt chược, vừa thản nhiên nói nhảm: “Chúng tôi mở công ty như thế mà vẫn chưa đủ cố gắng sao?”

“…” Thẩm Hoài lúc này thực sự không biết phải nói gì, anh vẫn còn chút quyến luyến với phòng làm việc, thở dài một hơi: “Đột nhiên mất việc rồi, vậy từ giờ con chỉ có thể làm cố vấn cho sở cảnh sát thôi.”

Lần này, đến lượt sếp lớn không nói nên lời: “… Tôi đã bảo mà, cậu chắc chắn là cảnh sát.”

Sau khi về nhà, Thẩm Hoài cảm thấy hụt hẫng suốt hai tiếng, còn đem tin này chia sẻ trong nhóm gia đình với mẹ Thẩm và bố Thẩm, trong câu chữ tràn đầy sự đắc ý.

Thẩm Hoài: “Mẹ à @ThẩmNữSĩ @NgườiNhà, con thất nghiệp rồi, sếp lớn phải về nhà thừa kế gia nghiệp, công ty không duy trì được nữa.”

Bố Thẩm, trụ cột gia đình: “Công ty vẫn còn hoạt động hả?”

Thẩm Hoài không để ý, tiếp tục nhắn: “Không còn nguồn thu nhập nữa, sau này làm sao mà sống đây. May mà sở cảnh sát Hải Thành có mắt tinh đời, vừa ký hợp đồng cố vấn cho con, giờ làm việc hoàn toàn linh hoạt, chỉ cần cung cấp manh mối khi có án mạng là được, lương cơ bản mỗi tháng là ba nghìn sáu trăm tệ đấy.”

Mẹ Thẩm/Bố Thẩm: “......”

Vẫn đầy tự hào.

Mẹ Thẩm lúc này đang đi nghỉ dưỡng ở Tiểu Phiến Tử Trang, liền hỏi thăm về tiến độ vụ án Lý Xuân Hoa. Trong hai ngày qua, gia đình Lý Xuân Hoa đã tổ chức tang lễ, cả dân làng cũng đến viếng một ngày, mang theo những bông cúc trắng.

Khi Thẩm Hoài nhận được tin nhắn, anh ngẫm nghĩ vài giây, rồi kể sơ qua những gì có thể nói. Cả nhà đều cảm thán, đặc biệt là mẹ Thẩm và bố Thẩm, cả hai đều là giáo viên nên không tránh khỏi những suy ngẫm sâu xa hơn.

Vì giờ đã đảm nhiệm vai trò cố vấn, Thẩm Hoài càng thường xuyên ghé qua sở cảnh sát. Ở đây, anh được chào đón nồng nhiệt, thậm chí họ còn mang ra những hồ sơ vụ án treo từ mười mấy, hai mươi năm trước để xem Thẩm Hoài có hứng thú với vụ nào, và liệu anh có thể giúp cung cấp manh mối nào không.

Thẩm Hoài tròn mắt khi lật xem những tập hồ sơ, trong đó có những vụ án anh đã từng nghe kể từ bé. Nổi tiếng nhất ở Hải Thành có lẽ là vụ án mưa đêm phân xác cách đây 16 năm. Do mưa lớn, toàn thành phố mất điện để sửa chữa khẩn cấp, và trong vòng 1 giờ đồng hồ đó, đã xảy ra vụ án phân xác kinh hoàng.

Cơn mưa lớn đã cuốn trôi hết chứng cứ, chỉ còn lại những mảnh thi thể vô hồn bị dòng nước trong con hẻm nhỏ cuốn trôi.

Nhưng tất cả đã xảy ra từ 16 năm trước, khi đó Thẩm Hoài mới chỉ là học sinh tiểu học.

Anh thở dài: “Quá lâu rồi, không tìm được manh mối đâu.”

Những người tò mò trong sở cảnh sát hỏi: “Không thể triệu hồn về để hỏi à?”

Thẩm Hoài: “...”

Anh lặng lẽ chỉ tay về phía khẩu hiệu trên tường của sở cảnh sát với dòng chữ [Tin vào khoa học, chống lại mê tín], rồi thầm cười khổ trong lòng.

Anh biết rõ, chỉ có mình anh mới là người tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa Mác-Lênin.