Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 61: Bạn có nhớ Vương Ly không?

Tôi nhớ là anh ấy đã mất từ lâu rồi

Edit: Phụng

Dữ liệu lớn cho thấy "Vương Ly" là một người đàn ông chỉ mới 27 tuổi, hình ảnh của anh ta khác hoàn toàn với vong linh hiện tại, không chỉ là sự khác biệt về ngoại hình do tuổi tác, mà còn cả biểu cảm và động tác cơ thể.

Ở tuổi 27, trong bức ảnh, Vương Ly có chút ngượng ngùng và đáng yêu, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một lúm đồng tiền mờ nhạt, thoáng nhìn có vài nét giống với những “tiểu thịt tươi” hiện nay.

Thẩm Hoài khoanh tay đứng bên cạnh nhân viên kỹ thuật, cau mày: "Anh ta đã được đăng ký thông tin tử vong từ 20 năm trước? Có thể giúp tôi tra cứu hồ sơ cá nhân của Vương Ly không?"

Điều này dĩ nhiên không có vấn đề gì, chẳng mấy chốc cảnh sát đã tập hợp lại, mỗi người cầm một bản hồ sơ cá nhân của Vương Ly. Điều khiến người ta ngạc nhiên là Vương Ly cũng tốt nghiệp từ Đại học Công nghệ Hải Thành, 20 năm trước ngôi trường này vẫn còn mang tên Học viện Khoa học và Nghệ thuật Thịnh Hải, nhưng sau này đổi tên dần dần và giờ cũng là một trường hạng hai có tiếng.

Vương Ly học chuyên ngành văn học, sau khi tốt nghiệp làm việc tại một tòa soạn báo trong hai, ba năm rồi quay về quê nhà vì nghe nói cha mẹ sức khỏe không tốt. Sau đó, một trận mưa lớn bất ngờ xảy ra, ngôi làng bị ngập do địa thế thấp, và Vương Ly bị nước cuốn trôi, mất tích.

Sau ba ngày ba đêm tìm kiếm không thấy tăm tích, cha mẹ Vương Ly, trong nỗi đau tột cùng, tin rằng đứa con duy nhất của mình đã qua đời. Sức khỏe của họ cũng từ đó suy sụp hoàn toàn. Chưa đầy hai năm sau, mẹ anh qua đời trước, cha anh thì đi hủy đăng ký thông tin nhân khẩu cho cả vợ và con trai.

Mấy năm sau, cha của Vương Ly cũng qua đời vì bị sốc nhiệt khi đang phun thuốc trừ sâu dưới cái nắng gay gắt ngoài đồng.

“Thật là thảm thương, sinh viên 20 năm trước đúng là giỏi giang thật,” cảnh sát Tiểu Tiểu cảm thán. “Vậy nếu bây giờ anh ta mới chết, những năm qua anh ta đã lang thang ở ngoài sao? Trông có vẻ như anh ta vẫn ở quanh Hải Thành.”

Thẩm Hoài nhớ lại dáng vẻ hiện tại của Vương Ly và dấu vết trên thi thể của Ngô Dật Mai trong vụ án phân xác đêm mưa 16 năm trước, rơi vào trầm tư. Vương Ly có liên quan đến vụ án phân xác 16 năm trước không?

Thẩm Hoài không nhịn được, lấy từ túi ra cuốn sổ nhỏ màu xanh lá cây để ghi chép lại, vừa lẩm bẩm vừa ghi chú một mình ở một góc.

Vương Ly năm nay 47 tuổi, tốt nghiệp đại học lúc 22 tuổi, 25 tuổi về quê chăm sóc cha mẹ, 27 tuổi bị nước cuốn trôi và gia đình anh hủy đăng ký thông tin nhân khẩu. Đến năm 47 tuổi, anh chính thức qua đời, và vết thương của anh lại hoàn toàn khớp với dấu vết trên thi thể của Ngô Dật Mai 16 năm trước.

Theo dòng thời gian, Ngô Dật Mai chết khi 28 tuổi, lúc đó Vương Ly 31 tuổi, vừa tròn 4 năm sau khi mất tích.

Hai người họ có quen biết nhau không?

Khoan đã, Vương Ly có quen biết chồng của Ngô Dật Mai là Vương Quân không? Vương Quân tốt nghiệp trường nào... Học viện Khoa học và Nghệ thuật Thịnh Hải!

Thẩm Hoài vừa chuẩn bị hỏi thì nghe thấy Chu Đảng ở bên cạnh đã nhỏ giọng nói chuyện với nhân viên kỹ thuật, rất nhanh sau đó, từ máy in lại xuất hiện thêm một vài bản hồ sơ giấy của Vương Quân và Ngô Dật Mai.

"Vương Ly, Ngô Dật Mai, Vương Quân đều xuất thân từ một trường." Chu Đảng chia hồ sơ cho Thẩm Hoài, quay sang các cảnh sát khác nói, "Cái chết của Ngô Dật Mai và Vương Ly đều rất giống nhau, ban đầu nghi ngờ rằng Vương Ly có liên quan đến cái chết của Ngô Dật Mai 16 năm trước."

"Trọng điểm điều tra hành tung của Vương Quân."

Các cảnh sát: "Vâng, sếp!"

Chu Đảng quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt do dự của Thẩm Hoài, ánh mắt đó đầy suy tư, khiến anh không nhịn được bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Hoài thở dài, lắc đầu.

"Không có gì, cơ hội thể hiện sức hút của nhân vật chính đã mất rồi."

--

Vì ban đầu đã xác định được mối liên hệ giữa người chết là Ngô Dật Mai, Vương Ly và Vương Quân, nên cảnh sát cũng triển khai nhiều biện pháp hành động:

Chu Đảng và Thẩm Hoài tranh thủ giờ nghỉ trưa đến trường Trung học Hải Thành, mặc thường phục để tiếp cận thầy giáo Vương Quân, người hiện đang dạy toán lớp 10. Cảnh sát Tiểu Tiểu thì liên lạc với Ngô Tiêm Tiêm, con gái của Vương Quân và Ngô Dật Mai. Cô năm nay 22 tuổi, luôn ở nhà và dường như mắc chứng sợ giao tiếp xã hội. Cảnh sát Tiểu Triệu chịu trách nhiệm liên hệ với đồn công an ở thị trấn nhỏ thuộc Hải Thành, nơi quê nhà của Vương Ly, để họ tiếp cận dân làng, cố gắng tìm hiểu xem trong hai năm Vương Ly trở về quê đã xảy ra chuyện gì.

Ba đội chia nhau xuất phát, và khi đến trường Trung học Hải Thành, vong linh Vương Ly, kẻ luôn muốn trốn chạy, cũng bị động xuất hiện trên xe của Thẩm Hoài.

Dù sao thì, thông tin vẫn chưa nắm rõ hoàn toàn, không tiện sử dụng xe cảnh sát vì sợ gây náo động và đồn đoán ở trường học.

Khi vong linh Vương Ly xuất hiện trên xe, hắn nhìn qua Thẩm Hoài và Chu Đảng với vẻ hoang mang. Sau đó, hắn thu mình lại vào góc ghế sau, không nói gì, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Thẩm Hoài ngồi ở ghế phụ lái, vươn cổ nhìn về phía hắn, nhận thấy lúc này hắn có vẻ tỉnh táo hơn một chút so với trước đó.

Kẻ này lúc tỉnh lúc điên, khiến người khác khó mà không đoán rằng trong 20 năm mất tích, hắn đã chịu phải cú sốc gì. Có phải là do cái chết của cha mẹ hay vì điều gì khác? Hay những năm qua hắn đã lang thang khắp nơi?

Không, không phải lang thang.

Dù linh thể của hắn trông có vẻ nhợt nhạt và yếu đuối, nhưng khuôn mặt sạch sẽ và trang phục tươm tất cho thấy cuộc sống của hắn những năm qua không đến nỗi tồi tệ, không rách rưới, bệ rạc.

“Anh có quen Vương Quân và Ngô Dật Mai không?” Thẩm Hoài đột ngột hỏi, khiến Chu Đảng, người đang tập trung lái xe, cũng phải giật mình, huống chi là vong linh đang cuộn tròn ở ghế sau.

Hắn run rẩy nhiều hơn, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, không thể nhìn rõ nét mặt của hắn.

Từ những cử động cơ thể của hắn, Thẩm Hoài đoán rằng hắn có lẽ biết điều gì đó, liền hỏi tiếp: “Anh tên Vương Ly, năm 27 tuổi bị hủy thông tin nhân khẩu, hai mươi năm nay anh ở đâu?”

Vương Ly ngẩng đầu lên khỏi tay, ánh mắt vừa sợ hãi vừa toát ra sự u ám khó tả.

“Anh có biết về vụ án phân xác 16 năm trước không? Nạn nhân là Ngô Dật Mai.”

“Hay là, chính anh là hung thủ gϊếŧ hại Ngô Dật Mai?”

Toàn thân Vương Ly run rẩy mạnh hơn, hắn rút lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.

Khi bị đôi mắt màu sáng đó nhìn chằm chằm, không hiểu sao hắn lại không thể kiềm chế mà nhớ lại những bí mật mà mình đã cố gắng chôn giấu suốt bấy lâu nay.

“Xem ra chuyện này có liên quan đến anh.” Tâm trí của Thẩm Hoài càng nghĩ càng mở rộng, thậm chí còn liên tưởng đến nhiều tình huống kỳ lạ, nhưng anh cũng không bận tâm, cứ từng bước thử thăm dò phản ứng của Vương Ly.

“Anh, Ngô Dật Mai và Vương Quân đều tốt nghiệp từ Học viện Khoa học và Nghệ thuật Hải Thành, tuổi tác chênh nhau vừa đúng ba năm. Anh đã từng theo đuổi Ngô Dật Mai phải không?”

Vẫn không có phản ứng, chỉ thấy Vương Ly lại co người vào trong.

"Vậy thì... anh thích Vương Quân? Nên đã gϊếŧ Ngô Dật Mai?"

Vẫn không có phản ứng, chỉ có thể nghe được tiếng cười khàn khàn mơ hồ của Vương Ly.

Thẩm Hoài: "..." Được rồi, anh sờ mũi, cảm thấy suy đoán của mình đúng là có phần lệch lạc.

Chiếc xe đang đi được nửa chặng, khi sắp đến gần Đại học Công nghệ Hải Thành, Thẩm Hoài đột ngột quay đầu lại hỏi: "Anh bị Vương Quân gϊếŧ hay là do Ngô Tiêm Tiêm gϊếŧ?"

Ánh mắt đầy kinh hoàng chưa kịp giấu đi và động tác ôm chặt ngực tự vệ của Vương Ly đã bị Thẩm Hoài bắt được một cách hoàn hảo. Anh lẩm bẩm trong đầu: "Vậy nghĩa là, một trong hai người đó thực sự đã ra tay."

"Có vẻ như trong hai mươi năm biến mất, anh đã sống cùng với Vương Quân và Ngô Tiêm Tiêm."

Suy nghĩ này quả thật đáng sợ.

Thẩm Hoài nhìn sang Chu Đảng, vừa lúc Chu Đảng dừng xe. Từ những lời lẩm bẩm và thăm dò của Thẩm Hoài suốt chặng đường, Chu Đảng đã đoán ra một sự thật không mấy tốt đẹp.

Cả hai đều có nét mặt trầm ngâm, cùng thở dài.

--

Lúc này là 1 giờ 50 phút, chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc giờ nghỉ trưa của trường trung học. Trong văn phòng đã có vài giáo viên, người thì chuẩn bị bài giảng, người thì tranh thủ nghỉ ngơi, không ai về nhà vào thời gian ngắn ngủi này.

Thẩm Hoài đoán có lẽ là do nhà của các giáo viên này không nằm trong khuôn viên trường, bởi khi vào cổng họ đã nhìn thấy hai tòa nhà tập thể dành cho giáo viên. Hồi anh tốt nghiệp, các giáo viên sống trong trường đều tranh thủ nghỉ trưa, và anh cũng thường chạy đến nhà giáo viên chủ nhiệm để ăn trưa.

"Hai anh là ai?" Một cô giáo đang chấm bài ở cửa ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, tò mò hỏi.

Dù sao, nhìn vào tuổi tác của hai người này, chắc chắn họ không phải là phụ huynh của học sinh cấp ba nào.

"Thầy dạy toán, Vương Quân, có ở đây không? Chúng tôi có chút việc muốn gặp thầy," Thẩm Hoài nhẹ nhàng giải thích, rồi bổ sung thêm, "Thầy dạy lớp 10."

"Thầy ấy ở văn phòng bên cạnh, tôi vừa mới thấy thầy." Cô giáo ngồi lại vị trí, chỉ tay về phía văn phòng bên cạnh. Thế là Thẩm Hoài và Chu Đảng nhanh chóng xác định được Vương Quân.

Dù sao, trong văn phòng bên cạnh chỉ có một người duy nhất với vài sợi tóc bạc.

Ông ấy trông hoàn toàn khác với người mà Thẩm Hoài đã hình dung. Có lẽ vì đã dạy toán gần ba mươi năm, vẻ ngoài của ông rất điềm tĩnh, toát lên sự nho nhã và điềm đạm của một người có học thức.

Dù đã 50 tuổi, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra sự tuấn tú, phong độ của ông thời trẻ.

Khác biệt quá lớn, quá khác so với dự đoán.

Lúc này, ông ấy đang cau mày chấm bài thi lớp 10, khi Thẩm Hoài và Chu Đảng gõ cửa bước vào, ông không ngẩng đầu lên, chỉ tập trung vào việc của mình.

"Thầy là Vương Quân phải không?" Thẩm Hoài nâng giọng hỏi, vừa thăm dò vừa nhìn lướt qua Vương Ly, kẻ đang co ro ở ngoài cửa không dám bước vào, khiến anh càng thêm cảm giác rợn người. "Chúng tôi là cảnh sát từ Công an Hải Thành, có một vài việc muốn hỏi thầy."

Con số "8" trên bài thi ban đầu, dưới tác động của bàn tay run rẩy, bị kéo thành số "9". Vương Quân nhẹ nhàng đẩy gọng kính, mặt không biểu lộ gì, chỉ nghiêng đầu nhìn hai người họ.

Thẩm Hoài nhìn quanh văn phòng, ngoài Vương Quân thì không còn ai khác.

Anh liếc sang Chu Đảng, khẽ đẩy vai anh ấy bằng vai của mình, ra hiệu cho Chu Đảng lên tiếng.

Dù sao, về khoản thẩm vấn, Chu Đảng là người có kinh nghiệm hơn.

Chu Đảng nhận được tín hiệu, tiến lên một bước, nói ngắn gọn: "Chúng tôi nhận được cuộc gọi nặc danh, hiện nghi ngờ rằng anh có liên quan đến cái chết của vợ cũ anh, Ngô Dật Mai, 16 năm trước và cái chết của Vương Ly vài ngày trước."

Khi nghe đến tên Ngô Dật Mai, khuôn mặt của Vương Quân không hề biểu lộ cảm xúc, dường như có chút mơ hồ, như thể đang cố nhớ lại người vợ cũ đã qua đời 16 năm trước là ai.

Hình ảnh này hoàn toàn không khớp với vẻ ngoài tình cảm sâu đậm, không tái hôn suốt 16 năm và luôn tưởng nhớ vợ cũ mà anh ta tạo dựng trước công chúng.

Chỉ đến khi nghe đến cái tên Vương Ly, lông mi của Vương Quân khẽ rung động, ánh mắt ban đầu hướng thẳng vào Chu Đảng cũng bắt đầu lệch đi, nhưng ngay lập tức anh ta điều chỉnh lại, chỉ có điều ánh nhìn có chút lơ đãng, không còn nhìn vào mắt Chu Đảng mà như đang tập trung vào mũi của anh ta.

"Anh quen Vương Ly." Đó là một câu khẳng định.

Vương Quân mở nắp cốc giữ nhiệt trên bàn, khẽ ậm ừ, mượn làn hơi nước bốc lên từ cốc để che giấu những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.

Anh ta chậm rãi nhấp một ngụm nước nóng, rồi làm ra vẻ bình thản nói: "Lâu lắm rồi không nghe đến cái tên này. Chúng tôi từng là sinh viên cùng trường, mối quan hệ khá tốt."

"Chỉ là khi quê nhà anh ấy gặp mưa lớn, anh ấy bị dòng nước cuốn trôi. Nghĩ lại, tôi vẫn thấy buồn cho anh ấy."

Lúc này, Vương Quân mới ngẩng đầu nhìn hai người: "Sao vậy? Tôi nhớ… anh ấy đã mất lâu rồi mà."