Bản chất vô liêm sỉ
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Câu nói của bé gái khiến Thẩm Hoài vô cùng kinh ngạc. Cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn bé và gật đầu: “Đúng vậy, các chú là cảnh sát, gặp bất cứ khó khăn gì cháu đều có thể nhờ đến cảnh sát giúp đỡ.” Cậu cân nhắc lời nói, rồi nhẹ giọng hỏi: “Cháu có gặp chuyện khó khăn gì không?”
Bé ngó nghiêng xung quanh rồi khẽ gật đầu, thì thầm: “Chú ơi, chú đi giúp mẹ cháu đi.”
Thẩm Hoài sững sờ, hỏi lại: “Mẹ cháu sao rồi? Mẹ cháu bị nhốt ở nhà hay ở đâu khác? Nhà cháu ở đâu, chỉ cho chú nhé?”
Bé cắn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng già dặn, khác xa với tuổi của mình: “Chú ơi, nếu các chú giúp mẹ cháu… có phải mẹ cháu sẽ rời đi không?”
Câu hỏi này Thẩm Hoài không biết phải trả lời sao, những triết lý phức tạp về cuộc sống bé cũng chưa thể hiểu hết, nên cậu chỉ hỏi: “Mẹ có yêu cháu không?”
Bé chắc chắn gật đầu: “Mẹ là người yêu cháu nhất, yêu hơn cả bố, cô, ông bà và anh trai. Thế nên… cháu cũng phải yêu mẹ, đúng không?”
Bé vặn vẹo thân hình nhỏ xíu, bối rối: “Cháu xem nhiều phim lắm rồi, cháu hiểu chuyện mà.”
“Nhà cháu ở phía trước, có một cây hoè lớn trước cửa, từ đây đi tới nhà thứ hai từ cuối cùng là tới.”
Thẩm Hoài cảm ơn bé một cách trịnh trọng, rồi hỏi thêm tên tuổi của bé. Khi biết bé tên là Đại Nha và năm nay đã 8 tuổi, cậu lập tức có suy đoán sơ bộ về gia đình này.
Cái tên đơn giản, chiều cao và cân nặng không phù hợp với tuổi, cùng sự trưởng thành sớm đều là dấu hiệu rõ ràng của tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Nhưng may mắn là bé vẫn lạc quan và rộng lượng hơn cả người lớn.
“Chú cũng có thể gọi cháu là Nan Nan, đó là cái tên mẹ đặt cho cháu.” Bé nói xong, lại như một kẻ trộm, nhìn xung quanh, thì thầm: “Cháu phải về đây, nếu dân làng thấy, họ sẽ đánh cháu đấy.” Nói xong, bé gái biến mất nhanh như một con bướm, khả năng ẩn mình của bé vô cùng đáng nể.
Thẩm Hoài lập tức gửi tin nhắn báo cáo những thông tin thu thập được cho Chu Đảng, rồi quay người tiến về căn nhà thứ hai từ cuối cùng.
Nơi đó có một người đang chờ họ đến cứu.
—
Chu Đảng đang tỏa ra vẻ lạnh lẽo đầy u ám. Anh đã dự liệu việc các dân làng không mở cửa, nhưng cảnh sát canh gác dưới chân núi Hải Thanh vừa báo cho anh một tin không may: trong số 7 kẻ buôn người đã được xác định, hiện chỉ bắt được 5 tên, còn 2 tên vẫn chưa tìm thấy.
Bọn chúng lén lút định xuống núi, nhưng khi bị cảnh sát phát hiện, lập tức bỏ chạy lên sườn núi Hải Thanh. May mắn là chúng không mang theo vũ khí nóng, chỉ có dao nhỏ, nên không gây thương tích cho cảnh sát.
Trong quá trình truy bắt, chỉ có 5 tên bị bắt, 2 tên còn lại hỗn loạn mà chạy trốn lên núi. Hiện tại, lực lượng cảnh sát không đủ để vừa canh giữ lối ra vừa lùng sục khắp núi. Một số cảnh sát đã áp giải 5 tên về đồn ở trấn, trong khi số còn lại tiếp tục canh giữ hai lối ra của núi Hải Thanh.
Phải đợi tăng cường lực lượng mới có thể tiếp tục triển khai hành động.
Điều đó không quá đáng lo, nhưng có hai điều khiến Chu Đảng bận tâm: thứ nhất là lo lắng liệu trên núi Hải Thanh có du khách vô tội nào không, dù khả năng này không cao nhưng cũng không thể chắc chắn; thứ hai là sợ rằng hai kẻ chưa bị bắt sẽ quay lại trả thù Thẩm Hoài và những người dân vô tội, bọn chúng sẵn sàng làm những chuyện mất nhân tính; thứ ba là lo lắng bọn đầu sỏ của chúng sẽ nhận được tin tức và bỏ trốn, khiến việc truy bắt trở nên khó khăn hơn.
Còn về mấy thanh niên làng Thất Lý Loan đang thu dọn đồ đạc, định chạy trốn lên núi Hải Thanh… họ không mấy bận tâm. Trên đường, Chu Đảng đã gọi về cục yêu cầu điều tra thông tin hộ khẩu của dân làng Thất Lý Loan. Hiện tại, chứng minh thư của họ đã bị khóa, không thể sử dụng để mua vé tàu, xe khách, máy bay hay thậm chí là tàu điện ngầm và các phương tiện giao thông công cộng khác.
Khả năng chúng trốn thoát là rất nhỏ.
Đang lo lắng thì Chu Đảng nhận được tin nhắn từ Thẩm Hoài. Anh mở ra xem và ngay lập tức gọi cho một đồng nghiệp, cùng nhau đi đến địa điểm mà Thẩm Hoài đã báo.
—
Lúc này, Thẩm Hoài đã đứng trước cổng, nhưng bị từ chối vào. Dù vậy, cậu chẳng hề sợ hãi, vẫn lớn tiếng mời mọc những người dân trong sân: “Tôi chỉ khát nước, ghé qua xin một cốc. Nếu các người cho tôi ở lại ăn một bữa, tôi trả hẳn hai trăm!”
“Chỉ hai trăm thôi mà các người còn không muốn nhận à? Không thì năm trăm cũng được, tôi khát nước quá rồi.”
Cậu nhìn qua khe hở của cánh cổng, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng vài người, kèm theo những tiếng cãi vã không ngớt.
“Cho hắn vào uống cốc nước là có năm trăm, làm ăn tốt thế sao không làm nhỉ?”
—— Vì tôi còn muốn ăn một bữa nữa.
Thẩm Hoài thầm nghĩ, không chỉ ăn cơm, tôi còn muốn phá hủy luôn hang ổ của các người.
“Nhà chúng tôi không giống Triệu Lão Tam, chúng tôi có làm sai điều gì đâu... Cô ấy đã sinh con rồi, là vợ nhà tôi, còn sợ gì nữa chứ. Cô ấy dám bỏ đi sao? Sinh con rồi mà có ai thèm nhận không?”
—— Các người đừng lo chuyện của công chúa nữa, cái đầu bé xíu của các người chỉ nghĩ được đến mức đó thôi.
Thẩm Hoài vừa nghe vừa ngầm chế giễu trong lòng, tay đã xắn tay áo lên, sẵn sàng hành động.
Cậu định ra tay, dù sao cậu cũng có khả năng phản công.
“Triệu Lão Tam không đánh thắng được hắn là vì hắn vô dụng, nhà ta đông người như vậy, chẳng lẽ lại không đánh thắng nổi hắn? Cái gì... cảnh sát dám nổ súng à?”
—— Các người còn vô dụng hơn cả Triệu Lão Tam.
Thẩm Hoài nhếch mép, tỏ ra mất kiên nhẫn và gõ gõ cổng: “Không ai mở cửa thì thôi, tôi sang nhà bên cạnh uống nước với giá năm trăm vậy.”
Vừa dứt lời, tiếng cãi vã bên trong càng lớn hơn. Chỉ vài giây sau, cánh cổng bật mở.
Thẩm Hoài đứng ngay cửa, nhìn vào trong thấy khoảng sáu người. Có một cặp ông bà già, trông già nua và cay nghiệt, hai cô gái sinh đôi khoảng mười bảy mười tám tuổi, vừa tò mò vừa xấu hổ nhìn cậu, một cậu bé tầm độ học sinh cấp hai, và cuối cùng là bé gái mà cậu vừa gặp, Nan Nan.
Nhìn quanh, toàn là người già và trẻ nhỏ, những thanh niên trai tráng có lẽ đã bỏ chạy hết rồi.
Thẩm Hoài nghênh ngang bước vào, xoa bụng: “Giờ này các người không ăn sáng à? Tôi đói rồi.”
Bà lão liền cười nịnh bợ: “Còn còn, sáng nay chúng tôi vừa uống cháo... Nhưng mà ăn sáng có phải trả tiền không?”
“Hả? Các người nghĩ tôi trả năm trăm chỉ để uống nước à? Dĩ nhiên là phải ăn uống no nê rồi mới trả tiền chứ... Tiền đâu dễ kiếm vậy?” Thẩm Hoài nhíu mày, tỏ vẻ dữ dằn, trông như không dễ đối phó.
Nhưng điều khó đối phó nhất chính là cây gậy sắt cậu đang cầm trên tay — cái mà cậu tiện tay cầm từ cổng nhà Triệu Lão Tam.
Bà lão cảm thấy mình bị thiệt, liền quay sang lườm Nan Nan, giọng gay gắt: “Không nghe khách nói gì à? Mau vào bếp múc bát cháo ra... chỉ biết ăn không, đúng là đồ con gái vô dụng, hồi đó thấy cái bụng còn tưởng là con trai...”
Bà ta vừa lầm bầm vừa quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt bí ẩn của Thẩm Hoài.
Bà lão ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh, vì chàng trai trẻ đang nhìn chằm chằm vào sau lưng và đỉnh đầu của bà ta...
“Trên người bà có hai người đang bám vào đấy...” Thẩm Hoài kéo dài giọng, mắt hơi trợn lên: “Họ đang bóp cổ bà...”
“Cậu nói bậy bạ gì vậy?” Bà lão giật mình, lộ vẻ kinh hãi, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh: “Tôi là bà nội của chúng, xem ai dám làm gì tôi. Con gái còn chưa trưởng thành, làm sao có thể lợi hại được chứ.”
Dù không dọa được bà lão, nhưng mấy đứa trẻ khác thì sợ hãi đến mức khóc òa, nép sát vào tường, mở to mắt nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cảm thấy có chút nhàm chán, liếc nhìn qua ông già đang trừng mắt nhìn cậu đầy căm hận, rồi ánh mắt dừng lại trên hai cô bé sinh đôi. Cậu để ý thấy vóc dáng và cân nặng của họ vẫn còn bình thường, nhưng trên tay lại có một lớp chai dày.
“Nhà các người chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Thẩm Hoài hỏi, “Mẹ của các em đâu?”
Hai cô gái sợ hãi liếc nhìn bà lão, không dám nói lời nào.
Thẩm Hoài cười khẩy, quay sang nhìn bà lão đầy ngạc nhiên: “Bà là mẹ của các cô ấy sao? Tôi cứ tưởng là bà nội.”
“……”
Bà lão giận tím mặt, vội vàng đưa tay định chộp lấy cái chổi tre ở cổng sân, nhưng ngay lúc đó Thẩm Hoài nhẹ nhàng nhắc nhở: “Năm trăm đấy.”
Cả nhà: “……”
Muốn chửi thề, nhưng tức đến nghẹn lời.
Mục đích của Thẩm Hoài không phải là khiến họ tức điên, mà là để tìm mẹ của Nan Nan. Thế nên cậu tiếp tục chiến thuật cũ, từ từ đi vào phòng khách, dáng vẻ ung dung tự tại.
Cậu đoán cấu trúc của các ngôi nhà ở Thất Lý Loan đều giống nhau, liền tự nhiên mở cửa phòng khách tầng một, thò đầu vào xem xét.
Bên trong không có ai.
“Cậu đang làm gì đó???” Một tiếng hét đầy giận dữ vang lên, là ông già cay nghiệt vẫn ẩn nấp sau lưng bà lão. Ông ta biết nhà mình có thứ gì, nên càng thêm tức tối.
“Ai cho phép cậu tự tiện đẩy cửa?”
Thẩm Hoài cười nhếch mép, giọng điệu mỉa mai: “Xin lỗi nhé, tôi vốn thế này, không thể kiểm soát được tay mình.”
Cậu tiếp tục nói: “Sao ông căng thẳng thế… Chỗ này giấu thứ gì à?”
“Các người giống như Triệu Lão Tam, buôn bán người trái phép phải không?”
Vừa nghe những lời này, bà lão không còn để ý đến chuyện năm trăm nữa, cầm ngay cái chổi lớn, giáng thẳng vào người Thẩm Hoài.
Nhưng Thẩm Hoài vốn là người không dễ bị bắt nạt, tất nhiên cậu không định đối đầu trực diện.
Cậu nhanh nhẹn trốn ra sau lưng ông già cay nghiệt, linh hoạt như một con khỉ.
“Ui chà, không đánh trúng rồi.”
Cậu không hề hấn gì, còn ông già thì bị trúng mấy cú, mặt mày tái mét, đau đến mức phải rêи ɾỉ.
Nan Nan đứng đó, tay cầm bát cháo, miệng há hốc, nhìn Thẩm Hoài với vẻ mặt vừa khâm phục vừa kinh ngạc. Bé ngẫm nghĩ, dường như mình vừa học được điều gì đó.
Về sau, bé mới hiểu rằng khả năng này được gọi là "vô sỉ".
Nhưng nó thật sảng khoái.
Bà lão nghiến răng, hét lên với mấy người hậu bối chỉ biết đứng nhìn: “Mấy đứa chết tiệt kia, không biết xông vào giữ người à? Mau tống hắn ra khỏi nhà, năm trăm tôi cũng không thèm nữa. Cút ngay cho tôi…”
Thẩm Hoài cười đùa: “Mời thần dễ, tiễn thần khó, bà đưa tôi năm trăm thì tôi mới đi.”