Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 26: Tội ác

Chú ơi, các chú là cảnh sát à?

Edit: Phụng

Beta: Phụng

Khi lời nói chính trực của cảnh sát vang lên, đám đông dân làng tụ tập trước cửa nhà Triệu Lão Tam ở Thất Lý Loan xem náo nhiệt bỗng chốc trở nên hoang mang, nhưng không lâu sau, vài thanh niên trai tráng đã cầm theo gậy sắt vây quanh Chu Đảng và một cảnh sát khác.

Hai bên giằng co, không khí ngập tràn mùi thuốc súng.

"Chúng tôi đâu có phạm pháp gì, anh cảnh sát. Các anh giơ súng như vậy là không hay đâu," người đàn ông đầu trọc cởi trần, vừa rít thuốc vừa nói với giọng điệu giống như một tay anh chị trong phim Hồng Kông, nhưng chỉ là học theo dáng vẻ bên ngoài, nghe rất lạc lõng.

Chu Đảng mặt không biểu cảm nhìn họ, hơi khom người, tay vẫn giữ chặt khẩu súng chưa hạ xuống. Anh lạnh lùng nói: "Chúng tôi nhận được báo án của quần chúng, các người ở đây đang giam giữ trái phép người vô tội. Hiện giờ các người cầm gậy sắt định tấn công cảnh sát sao?"

Đồng nghiệp phía sau anh rất biết thời điểm, lên tiếng cảnh báo: "Cản trở người thi hành công vụ có thể bị phạt tù dưới 3 năm."

Người đàn ông cởi trần nhổ mạnh điếu thuốc ra khỏi miệng, nghiến giọng nói: "Ai báo cảnh sát? Ai thấy chúng tôi giam giữ người vô tội?"

"Tôi!" Thẩm Hoài lúc này vẫn đứng cạnh Triệu Lão Tam, chỉ khác là một người đứng, một người nằm. Que kẹo mυ'ŧ trong miệng cậu còn chưa hết, khung cảnh trước mắt khiến cậu bất giác cảm thấy buồn cười. "Chú cảnh sát, tôi tố cáo bọn họ bắt cóc tôi! Hơn nữa tôi còn nghi ngờ hợp lý rằng Triệu Lão Tam, đúng, người đang nằm đây, đã gϊếŧ người cướp của."

Triệu Lão Tam gắng gượng thốt ra mấy từ: "Mày nói láo!"

Thẩm Hoài không chút biểu cảm, nhẹ nhàng dùng mũi chân đá Triệu Lão Tam một cái, rồi đảo mắt, chính nghĩa mà nói: "Còn có một nhóm bảy người nữa, trong đó có một người đặc biệt xấu xí, mắt tam giác, mũi tỏi, đầu hói thấp bé, bọn họ cùng phe với Triệu Lão Tam. Hiện tại tôi có lý do nghi ngờ họ đang tham gia vào hoạt động buôn bán người."

Thẩm Hoài cười lạnh: "Giờ những ai cản trở cảnh sát tìm chứng cứ, chắc hẳn đều là đồng phạm. Theo quy định của luật hình sự, ít nhất là ngồi tù ba đến năm năm, nghiêm trọng hơn thì cứ ngồi tù đến cuối đời."

Thẩm Hoài vừa nói vừa lặng lẽ lùi lại, cho đến khi đã vào trong sân nhà Triệu Lão Tam, cậu mới lớn tiếng: "Tôi sẽ lên nhà Triệu Lão Tam tìm kiếm trước. Nếu người không ở đây, chắc chắn đã bị giấu ở chỗ khác."

Thẩm Hoài nhanh chóng đóng cổng sân lại rồi chạy lên lầu, khiến mấy thanh niên trai tráng bị đẩy vào thế bị động.

Người cởi trần cầm đầu suýt nữa thì nghiến nát răng, tức giận nói: "Vào nhà người ta tìm kiếm như vậy không hay đâu."

Chết tiệt, cái tên tóc trắng này ranh ma thật. Cậu ta thừa biết rằng giờ họ tuyệt đối không thể để cảnh sát vào nhà lục soát.

Chu Đảng và đồng nghiệp đứng tựa lưng vào nhau, tay cầm súng, giữ khoảng cách gần hai mét với đám người kia, đối đầu căng thẳng không ai dám lơ là. Nghe vậy, khóe miệng Chu Đảng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Đúng là không hay, anh đi nói với cậu ấy đi."

Người đàn ông cởi trần: "… Mẹ nó." Thật chưa từng thấy ai ranh mãnh đến vậy.

"Nếu các người không tìm được người, thì mau cút khỏi Thất Lý Loan cho chúng tao."

"Đã tìm thấy rồi!" Đang nói dở thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn từ trên lầu. Người đàn ông đầu trọc có chút do dự nhìn lên, rồi quay sang nhìn Triệu Lão Tam với ánh mắt đầy ác ý.

Triệu Lão Tam vùng vẫy: "Tuyệt đối không thể nào." Hắn đã giấu người kỹ đến vậy, mới có ba phút mà làm sao có thể tìm thấy được.

Chỉ nghe thấy tiếng động trên lầu, nhưng không thấy bóng dáng gã tóc trắng đâu, khiến đám dân làng ở cổng bắt đầu cảm thấy lo lắng, tình hình trở nên căng thẳng.

Mẹ nó, tất cả đều tại Triệu Lão Tam và gã Khánh kia, làm việc chẳng hề cẩn trọng chút nào.

Người đàn ông cởi trần nghiến răng nhìn lên ban công, rồi liếc mắt ra hiệu với anh em mình, bước lên vài bước định cướp lấy khẩu súng của hai cảnh sát.

Xét cho cùng, họ không tin hai cảnh sát này sẽ thực sự nổ súng. Dù cho có tìm thấy chứng cứ, họ cũng chẳng dám nổ súng. Ít ra, họ vẫn còn chút hiểu biết về luật pháp có lợi cho mình.

Nhưng ngay khi vừa tiến lên, một tiếng nổ lớn vang lên, "đoàng", khiến mấy người tiến về phía trước sợ hãi lùi lại hai bước, nhìn nhau để xem ai đã trúng đạn.

Đồng nghiệp của Chu Đảng vẫn giữ nguyên tư thế bắn chỉ thiên, gương mặt nghiêm nghị khiến ai nhìn cũng không khỏi bất an.

Chu Đảng không chút cảm xúc, giơ súng chĩa thẳng vào đầu người đàn ông cởi trần, giọng lạnh lùng như băng: "Anh nghĩ tôi không dám ra tay sao?"

Thẩm Hoài chạy nhanh về phía ban công, thấy Chu Đảng và mọi người không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trên cao, cậu nhìn xuống Triệu Lão Tam, giọng điệu đầy giận dữ: "Người bị ông giấu trong phòng bí mật của tủ quần áo đúng không?"

Câu này chỉ là lời gài bẫy, nhưng khi thấy gương mặt hoảng hốt không tin nổi của Triệu Lão Tam, cậu biết mình đã đoán đúng. Để tiết kiệm thời gian, lúc đầu Thẩm Hoài chỉ kiểm tra sơ qua xem ở khu vực cầu thang có chỗ nào bí mật hay không, rồi hét lên "tìm thấy rồi" để thử phản ứng của Triệu Lão Tam, đồng thời tránh để việc tìm kiếm kéo dài quá lâu làʍ t̠ìиɦ hình của Chu Đảng trở nên nguy hiểm.

Không ngờ người thật sự bị giấu trong phòng bí mật của tủ quần áo.

Nghe thấy vậy, Chu Đảng và đồng đội lập tức báo cáo tình hình qua bộ đàm.

Không khí càng thêm căng thẳng.

Triệu Lão Tam và người đàn ông cởi trần lúc đầu còn định phản kháng, nhưng khi nghe Chu Đảng nói vậy, họ đoán rằng vẫn còn cảnh sát đang phục kích, khiến mấy thanh niên trai tráng lập tức chạy về hướng nhà.

Chạy đi ít nhất còn giữ được mạng, chứ bị bắt vào tù thì mười năm cũng coi như xong đời.

Tuy vậy, họ đã ghi nhớ tên tóc trắng này, sau này sẽ tìm cách xử lý cậu ta trước tiên.

--

Chu Đảng và đồng đội nhìn đám người chạy tán loạn mà không đuổi theo. Họ biết rằng đuổi lúc nào cũng được, giờ đám người này chạy cũng không thoát khỏi ngọn núi Hải Thanh này.

Nhóm Tiểu Triệu đã trên đường đến, có thêm chi viện sẽ dễ dàng giải quyết chuyện ở Thất Lý Loan.

Việc quan trọng trước mắt là xác định người bị Triệu Lão Tam giam giữ có còn sống hay không, và kiểm tra tình hình của hơn ba mươi hộ gia đình khác trong làng. Họ không tin rằng chỉ có duy nhất vụ việc này trong ngôi làng này.

Nhóm của anh Khánh và bảy người kia dám cùng nhau đến đây, ánh mắt căng thẳng của đám trai tráng cởi trần kia chứng tỏ ngôi làng này còn đang che giấu không biết bao nhiêu tội ác khác.

Triệu Lão Tam nằm bệt dưới đất, muốn đứng dậy cũng không được, cú ngã thẳng xuống đất đó thực sự đã khiến ông ta tổn thương nghiêm trọng, nhưng chẳng ai tỏ ra thương xót.

Sau khi lừa được thông tin, Thẩm Hoài lập tức chạy lên tầng hai, vào phòng ngủ chính. Cậu mở tủ quần áo, vơ hết đống quần áo lộn xộn bên trong rồi ném lên giường, tạo một khoảng trống nhỏ. Sau đó, cậu sờ soạng xung quanh và phát hiện một bên tủ có điều gì đó bất thường, rồi dọn trống ngăn tủ này, mở ra phần vách ngăn bên cạnh tủ, và quả nhiên, một căn phòng nhỏ tối om hiện ra.

Căn phòng tối tăm không có một tia sáng, nhưng trên tường lại gắn một chiếc đèn nhỏ.

Khi đèn sáng, tất cả mọi thứ hiện rõ không thể che giấu.

Phòng nhỏ chưa đến sáu mét vuông, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường đơn. Trên đó nằm yên một cậu bé khoảng một mét bảy hai. Cậu bé không một mảnh vải che thân, qua ánh đèn có thể thấy rõ những vết bầm tím và vết roi trên cánh tay và cơ thể.

Thẩm Hoài mỗi bước tiến lên, lòng càng thêm đau xót. Cậu tiến tới, đối diện với đôi mắt nhắm nghiền của cậu bé, ngực cậu bé không hề có chút nhịp thở.

Thẩm Hoài đưa tay kiểm tra hơi thở, bắt mạch, nhưng không có chút dấu hiệu nào của sự sống.

Cơ thể cậu bé tái nhợt, lạnh giá như tuyết trắng ngày đông, thậm chí còn lạnh hơn cả tuyết.

Thẩm Hoài quay lại phòng ngủ chính, lấy một bộ quần áo mặc vào cho cậu bé, lòng chua xót không hiểu từ đâu dâng lên: Thi thể này tuy lạnh nhưng không có dấu vết của tử thi, cũng chưa xuất hiện trong trạm vong linh của Phố Lưu Lão, chứng tỏ cậu ấy chỉ mới chết chưa đầy 24 giờ...

Chỉ 24 giờ...

Giá như có thể đến sớm hơn một chút, giá như kịp thời hơn, có lẽ cậu bé đã không phải chết.

Nghe tiếng bước chân từ phía sau, Thẩm Hoài hơi quay đầu, nhận ra người đến, cậu nghiến răng nói: "Bọn chúng thật đáng chết."

Chu Đảng tiến lên, khẽ đáp lại: "Vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta là để thế gian này không còn oan hồn."

"Nhưng bọn chúng không xứng đáng được sống, thật mong rằng trước khi chết chúng phải chịu đau đớn hơn nữa." Nếu chẳng may bọn chúng chết bất đắc kỳ tử và lên xe buýt vong linh của cậu, Thẩm Hoài chắc chắn sẽ quất roi thật mạnh vào linh hồn của chúng, bắt chúng phải chịu đủ mọi đau đớn.

Thẩm Hoài bắt đầu thầm nguyền rủa, mong rằng bọn chúng sẽ ngã từ đỉnh núi xuống tan xương nát thịt, bị sói hoang ăn thịt, bị xe đâm nát người...

Cậu lẩm bẩm nguyền rủa ba lần, cơn giận mới nguôi ngoai được một chút.

Chu Đảng nhìn thi thể cậu bé trên giường, im lặng một lúc rồi nói với giọng khô khốc: "Chúng ta sẽ sớm xác minh danh tính và thông báo cho gia đình em... Kẻ xấu chắc chắn sẽ phải trả giá, bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Sau những phút giây đau buồn, họ bắt đầu kiểm tra xem ngôi làng nhỏ Thất Lý Loan này còn bao nhiêu oan hồn bị giấu kín nữa.



Thẩm Hoài tìm thấy một bó dây thừng lớn trong phòng khách của Triệu Lão Tam, cậu bước ra ngoài và không chút nương tay kéo Triệu Lão Tam đang định trốn chạy dậy, khiến ông ta đau đớn đến mức chửi rủa.

Nghe thấy Triệu Lão Tam mắng, Thẩm Hoài càng mạnh tay hơn, cùng với Chu Đảng trói chặt ông ta vào cổng sân, buộc một nút chết.

Triệu Lão Tam tức giận chửi rủa: "Chúng mày còn có nhân tính không? Không đưa tao đến bệnh viện à?" Thấy hai người mặt lạnh lùng, ông ta bắt đầu đe dọa.

"Đệch mịa cái đồ mặt trắng, mày mà để tao ra ngoài được biết chỗ của mày..."

"Vậy ông sẽ lại có kết cục như bây giờ. Không, chưa chắc ông còn có tương lai đâu." Thẩm Hoài cười nhạt, rồi đá mạnh một phát vào người Triệu Lão Tam, "Đồ súc sinh."

Nghe tiếng chửi bới từ phía sau, Thẩm Hoài chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng mới vơi được một nửa. Rời khỏi sân nhà Triệu Lão Tam, họ chia nhau hành động, đi đến những nhà khác để tìm hiểu tình hình — nếu có thể phát hiện thêm điều gì thì càng tốt.

Không ngoài dự đoán, chẳng có ngôi nhà nào mở cửa.

Cổng nhà đều đóng kín, như thể không nghe thấy gì.

Lúc này trời đã không còn sớm, hơn tám giờ, mặt trời đã lên cao. Thường thì vào giờ này, dân làng phải mở cửa từ năm, sáu giờ sáng, trò chuyện và lo việc đồng áng.

Nhưng bây giờ, ai nấy như bị điếc, đều vờ như không biết gì.

Thẩm Hoài bước đi chậm rãi, mỗi bước chân dường như đạp lên những xác chết bị chôn vùi, những dòng máu vô tội đã đổ xuống.

Những người này chẳng sợ báo ứng sẽ rơi xuống đầu họ.

Đi một đoạn, Thẩm Hoài bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng một chiếc áo trắng lướt qua.

Đùa giỡn ma quỷ à? Chắc không đến mức đó.

Chẳng lẽ dám giở trò với chuyên gia?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ, có vẻ đó là một đứa trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ?

Thẩm Hoài bước đi chậm rãi, ngoái đầu lại từng chút một. Cuối cùng, khi đến gần nhà tiếp theo, cậu bắt gặp khuôn mặt của đứa trẻ — đó là một bé gái, trông chỉ khoảng năm sáu tuổi. Chiếc áo trắng kia là một chiếc áo phông rộng thùng thình, che đến tận chân bé, lỏng lẻo phủ lên cơ thể nhỏ nhắn của em.

Thẩm Hoài đứng yên tại chỗ, sợ rằng nếu di chuyển sẽ làm bé hoảng sợ bỏ chạy, nên đợi em tự đến gần.

Trên gương mặt bé lộ rõ vẻ sợ hãi, kinh ngạc, nhưng không thể che giấu nổi sự tò mò. Thấy Thẩm Hoài không có ý xấu, bé từ từ bước tới, khi đã lại gần, bé nhìn kỹ Thẩm Hoài thêm vài lần.

Thẩm Hoài cúi xuống, chuẩn bị hỏi han, thì nghe thấy bé nói: "Chú ơi, các chú là cảnh sát phải không?"