Giơ tay lên, ngồi xuống, không được cử động!
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Thẩm Hoài ngồi thảnh thơi trên mép giường, suy tư: Thất Lý Loan thuộc về thành phố Thịnh Hải, các vong linh chết oan cũng sẽ tự động xuất hiện tại trạm vong linh trên phố Lưu Lão. Khi xe buýt vong linh không kịp đến, các vong linh sẽ ở lại đó, không thể rời đi. Chỉ có tài xế xe buýt mới có thể đưa họ đi.
Tối qua, khi cậu vận chuyển vong linh, chỉ thấy cô gái trẻ đột tử vì bệnh tim, còn lại đều là những người trung niên và cao tuổi, nguyên nhân tử vong rất đa dạng, nhưng không có dấu hiệu của một vụ gϊếŧ người ác ý.
Vậy thì, đối với người trẻ tuổi kia, chỉ có hai khả năng: hoặc cậu ấy vẫn còn sống, hoặc cậu ấy đã chết chưa đủ 24 giờ.
Thẩm Hoài hy vọng vào khả năng đầu tiên. Chỉ khi còn sống thì mới còn hy vọng, cậu ấy còn trẻ, tương lai còn nhiều lựa chọn.
Để xác định người thanh niên kia có còn sống hay không, Thẩm Hoài bắt đầu thăm dò xung quanh, xem có căn phòng bí mật nào không, nhưng khi mò từng chút một, không có điều gì xảy ra. Trong những ngôi nhà làng quê kiểu này, nếu muốn giam giữ ai đó, khả năng cao sẽ là ở nhà phụ hoặc tầng hầm.
Khi cậu đang tìm kiếm, đột nhiên cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực. Liếc mắt nhìn, cậu sững lại:
Ở cửa sổ chống trộm bằng nhôm, lão Tam và anh Khánh đang đứng im lặng nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, tức giận, và cả vẻ hiểu ra điều gì đó.
Thẩm Hoài: "..." Sau khi đã trải qua những nỗi kinh hoàng từ các vong linh, tim cậu giờ đã trở nên chai sạn, không dễ bị hù dọa bởi ánh mắt kỳ quái như thế này... Đồ biếи ŧɦái.
Lão Tam quát vào mặt anh Khánh: "Mày còn dám nói tên này không có vấn đề? Rõ ràng hắn là cảnh sát rồi. Vào đây mà không hề sợ hãi, lại còn lục lọi khắp nơi, nhìn cách hắn tìm từng chút một kìa, tao thấy nhiều trong phim lắm rồi."
Quan trọng hơn, dù đã bị phát hiện nhưng cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cứ như thể chẳng thấy gì cả.
Anh Khánh cũng lắc đầu bất lực: "Trên người cậu ta không có vũ khí, sợ cái gì. Chẳng lẽ cậu ta có thể gọi cảnh sát đến được à?"
Vừa nói, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Lão Tam nóng ruột: "Mày lúc lái xe không để ý đằng sau à?"
Anh Khánh thanh minh: "Bọn tao đi đường làng, nếu có xe bám theo thì chắc chắn đã nhìn thấy rồi."
Cơn giận của lão Tam bộc phát, hắn lao vào định đánh Thẩm Hoài để hả giận, nhưng bị anh Khánh giữ lại: "Gọi mấy thằng em ra ngoài xem xét đi. Với lại, dù có bị kiểm tra ở đây thì bọn chúng làm được gì? Cảnh sát dám vào nhà lục soát sao?"
Nghe cũng có lý.
Không phải người ta vẫn nói "phép vua thua lệ làng" đó sao? Đến lúc đó, chỉ cần để dân làng chặn cửa là bọn cảnh sát chẳng dám làm gì. Cứ để vài người nằm xuống giả vờ bị thương, quay video rồi tung lên mạng, là dư luận sẽ đè bẹp bọn họ.
Dù thấy lời anh Khánh rất hợp lý, nhưng nhìn khuôn mặt bình thản của Thẩm Hoài, lão Tam càng tức giận và muốn bắt hắn vào tay mình. Tuy nhiên, lúc này không phải thời điểm tốt, lão đành hậm hực đá cửa hai cái rồi ra ngoài gọi anh em đi tuần tra.
Anh Khánh ném một cái nhìn độc ác về phía Thẩm Hoài và dặn dò đám anh em phải cảnh giác. Nếu có chuyện gì xảy ra, phải chạy lên núi Hải Thanh.
Nếu xảy ra chuyện, chắc chắn phải kéo thằng tóc trắng này xuống làm kẻ đệm.
Khi bọn họ vội vàng rời đi, Thẩm Hoài vươn vai: "Xem ra quá coi thường mình rồi."
Thời buổi này, mấy cái khóa cửa còn khó khăn gì nữa đâu? Nếu không phải vì không muốn quá phô trương khi bọn chúng còn ở ngoài cổng, cậu đã sớm muốn trổ tài rồi. Kỹ năng này cậu học được từ một vong linh trộm cắp lợi hại khi cậu mới 18 tuổi, ngay sau khi tiếp quản chiếc xe buýt.
Đổi lại, cậu đã giúp tên trộm bị xe tông chết đó tìm lại số tiền mà hắn từng giấu, rồi giao cho mẹ hắn, một bà cụ bị tật chân.
—
Thẩm Hoài rút ra một sợi dây bạc mỏng từ chiếc đồng hồ cơ, sau vài phút cắm cúi với ổ khóa, cậu đã thành công mở được cánh cửa bị khóa từ bên ngoài.
"Thời buổi này, nếu muốn nhốt người, phải dùng xích sắt mới được," Thẩm Hoài thì thầm, nhón chân đi rón rén như một con mèo vào phòng chính, nhìn quanh một lượt rồi quyết định lên lầu.
Ngôi nhà hai tầng với khoảng sân rộng khoảng ba, bốn mươi mét vuông phía trước. Tầng một có phòng khách, bếp, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ và phòng tắm. Cấu trúc tầng hai tương tự.
Cậu lặng lẽ mở cửa phòng ngủ chính trên tầng hai, chỉ thấy đống chăn bừa bộn, trong không khí thoang thoảng một mùi hôi, kết hợp giữa mùi mồ hôi chua và rác thải phân hủy, rõ ràng không được dọn dẹp cẩn thận.
Cậu nhanh chóng lướt mắt một vòng, cúi xuống mở tủ quần áo, bên trong toàn là đồ đạc của một người đàn ông trưởng thành. Thẩm Hoài liếc qua các góc khác, ngay cả dưới gầm giường cũng không bỏ sót.
Nếu có phòng ngầm hay phòng bí mật, nó có thể nằm ở đâu?
Trong tầm mắt của chủ nhân ngôi nhà chăng?
Thẩm Hoài suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại phòng ngủ chính tầng hai. Cậu nhớ lại những video ngắn về thiết kế phòng bí mật mà mình đã xem, nơi thường là ở khu vực cầu thang hoặc cánh cửa tủ quần áo.
Khi cậu vừa định lục tìm, thì nghe thấy tiếng hét tức giận của lão Tam vang lên từ cầu thang: "Đồ chết tiệt, may mà tao quay lại kịp! Tên mặt trắng này cũng có trò đấy chứ!"
"Để tao bắt được, tao sẽ đánh gãy chân hắn."
Thẩm Hoài tạm bỏ ý định lục soát tủ quần áo, nhẹ nhàng chạy đến ban công, từ đó nhảy lên mái nhà lợp ngói phía trên. Cậu chống hông, nhếch môi cười: "Xem ai sẽ bị gãy chân trước nào!"
Rồi cậu giơ ngón tay giữa lên: "Đồ vô dụng."
Lời thách thức của Thẩm Hoài ngay lập tức thu hút sự chú ý của lão Tam. Khi lão chưa kịp chạy lên, Thẩm Hoài đã đứng ở vị trí cao, phóng tầm mắt ra xa. Cậu thấy một nhóm dân làng mặc đồ ngủ đang tụ tập xem náo nhiệt, xa hơn là ba người đàn ông trung niên cầm gậy đứng ở lối ra vào đường đất, và xa hơn nữa là ngọn núi Hải Thanh vẫn còn phủ trong sương mù.
Mặt trời dần lên, sương mù bao quanh Thất Lý Loan bắt đầu tan biến trong ánh sáng, mọi thứ trước mắt cũng sáng rõ hơn.
Không thấy dấu vết của Chu Đảng và đồng đội, Thẩm Hoài thở phào nhẹ nhõm, chắc rằng họ chưa bị phát hiện.
Cậu tin tưởng vào tốc độ và trách nhiệm của lực lượng cảnh sát. Họ chuyên nghiệp hơn, và nếu tiến vào Thất Lý Loan, chắc chắn sẽ lựa chọn phương án an toàn nhất.
Lão Tam, tay cầm gậy sắt, xuất hiện trên ban công, tức tối đối đầu với Thẩm Hoài đang đứng trên mái ngói. Lão nghiến răng: "Người trước ngạo mạn như mày giờ cỏ đã mọc cao trên mộ rồi. Dù mày có học chút võ công, tao không tin hôm nay mày có thể rời khỏi Thất Lý Loan an toàn."
"Nếu mày rời được, tao gọi mày là bố."
Nụ cười trên mặt Thẩm Hoài tắt dần, đôi mắt màu hổ phách xám lạnh lùng nhìn lão, cậu cười khẩy: "Người cuối cùng vung gậy với tôi giờ đang ngồi tù rồi."
Thẩm Hoài trong lòng thầm cảm ơn tuyến xe buýt số 22 đã cứu cậu nhiều lần thoát khỏi cảnh hiểm nguy, nếu không có nó, thì với số lượng thanh niên trai tráng ở Thất Lý Loan, nếu cậu chỉ là một người bình thường thì có lẽ đã bị bắt từ lâu rồi.
Nhưng nghĩ lại, nếu cậu thực sự là một người bình thường, chắc chắn bây giờ đã chẳng thể tiếp xúc với những chuyện này.
Khi nhảy tránh cú vụt của cây gậy sắt mà lão Tam vung tới, Thẩm Hoài vẫn đủ thảnh thơi để thầm lẩm bẩm, đồng thời nhanh tay móc một cây kẹo mυ'ŧ từ túi quần ra, xé lớp giấy gói và bỏ vào miệng.
Ồ, vị xoài.
Nhìn thấy Thẩm Hoài vẫn có thể thản nhiên như vậy, lão Tam càng điên tiết, miệng chửi thề không ngớt, vừa tức giận nhảy lên mái nhà, làm vỡ ba tấm ngói dài, để lộ phần khung gỗ trần trụi bên dưới.
Mảnh ngói lăn xuống rơi xuống tầng một, phát ra tiếng "choang" giòn tan, làm Thẩm Hoài có chút thích thú. Cậu cố ý đá thêm vài mảnh ngói về phía lão Tam.
Lão Tam né được những mảnh ngói bay tới, nhưng thỉnh thoảng lại có vài mảnh vỡ bắn trúng người khiến lão càng thêm cuồng nộ. Lão vung gậy một cách điên cuồng, không theo bất kỳ quy tắc nào — chỉ đơn giản là đánh bừa bãi.
Rõ ràng lão Tam chỉ là một kẻ dùng bạo lực thiếu suy nghĩ.
Dù biết rằng bị đánh bởi cây gậy sắt ấy cũng chẳng gây ra chút đau đớn nào cho mình, nhưng Thẩm Hoài không muốn thứ bẩn thỉu đó chạm vào linh hồn trong sáng của mình tí nào.
"Chỉ có thế thôi à?" Thẩm Hoài chế giễu, trong lúc cả hai chạy và đá ngói trên mái nhà, gần như không còn tấm ngói nào lành lặn.
—
Từ xa, dân làng chỉ thấy lão Tam càng đánh càng tức giận, trong khi chàng thanh niên tóc bạc phía trước thì trông đầy linh hoạt, chạy nhanh nhẹn và đầy sức sống.
"Coi bộ lần này lão Tam gặp phải đối thủ khó chơi rồi, sức mạnh của lão chẳng ăn thua gì cả," dân làng bắt đầu tán gẫu, "Cậu thanh niên kia sớm muộn cũng sẽ phải chịu khổ thôi."
"Chạy mãi rồi cũng mệt, đến lúc đó tự khắc sẽ chịu thua."
"Haha, cứ để chúng ta xem vui đã."
Mấy người lớn tuổi hoàn toàn không thấy điều gì sai trái trong chuyện này, nếu không phải vì không có trà và hạt dưa, có lẽ họ đã dựng cả lều để vừa ăn vừa xem.
Thẩm Hoài ngáp một cái, trong thoáng chốc cậu như thấy có ai đó dưới chân núi Hải Thanh đối diện. Định nhắm kỹ để nhìn rõ hơn, thì cây gậy sắt của lão Tam đã vụt tới.
Thẩm Hoài: "..."
Một cảnh tượng quen thuộc, số phận lại không ưu ái cho kẻ khốn khổ này — lão Tam.
Lão chỉ cảm thấy một lực mạnh đột ngột ập tới, cơn đau lan khắp cơ thể, làm lão mất kiểm soát, tê dại cả tay chân, cả người ngã ngửa về phía sau — mà đây là mái nhà tầng hai.
Vì thế, lão bắt đầu lăn lông lốc xuống dưới — trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lão túm được hai thanh gỗ nhô ra từ mái nhà, nhưng đau đớn khiến lão nổi gân xanh, mắt hoa lên, tay cũng không còn sức để bám trụ, sắp rơi xuống.
"Ôi, tội nghiệp," Thẩm Hoài giả vờ thương cảm, cúi người đưa tay ra, "Ai bảo tôi tốt bụng quá mà." Tay cậu chỉ cách lão Tam khoảng hơn chục centimet, nhưng gương mặt lão bỗng hiện lên ánh mắt hung hãn, như muốn kéo Thẩm Hoài xuống cùng.
Thẩm Hoài rụt tay lại, lão Tam mất thăng bằng, không thể giữ chặt thanh gỗ, cả người rơi thẳng xuống sân nhà dưới.
Dù không phải là độ cao đáng kể, nhưng cú ngã này cũng đủ làm lão Tam thê thảm, ít nhất trong một thời gian ngắn, việc đứng dậy sẽ chẳng dễ dàng gì.
“Ôi chao, đúng là…” Thẩm Hoài vẫn giữ vẻ mặt thương cảm, lớn tiếng gọi những người đang đứng xem: “Nếu không đưa người này đến bệnh viện sớm thì có khi tiêu đời thật đấy, lỡ mà xương gãy đâm vào nội tạng thì...”. Càng nói, cậu càng làm mọi chuyện nghe ghê rợn hơn, khiến những người xung quanh bắt đầu tiến lại gần, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Mấy người đó nhìn lên Thẩm Hoài với ánh mắt đầy bối rối và lo lắng.
Người lớn tuổi mà, thường có phần mê tín. Dù đã già nhưng mắt họ vẫn tinh tường, họ rõ ràng thấy cây gậy đánh trúng Thẩm Hoài, vậy mà chính lão Tam lại là người ngã xuống. Nếu đây không phải là "quả báo", thì chắc chắn là chuyện ma quỷ.
Khi họ tiến lại gần, Thẩm Hoài dùng chân nhẹ nhàng đá cây gậy sắt trên mái nhà. Cây gậy lăn xuống và rơi đúng trước mặt họ, tạo ra một tiếng động mạnh ở ngay cổng sân.
Cả đám người giật nảy, sợ đến toát mồ hôi.
Thẩm Hoài bật cười, nhưng nụ cười bỗng tắt dần khi cậu nhìn về phía cổng sân — bọn người của anh Khánh đã biến mất.
—
Dưới chân núi Hải Thanh, Chu Đảng và các đồng nghiệp đang nấp sau những gốc cây, tay cầm súng nhắm vào tay và chân của lão Tam, chuẩn bị nổ súng nếu lão có hành động nguy hiểm.
Khi thấy lão vung gậy lên, họ đã lên đạn, nhưng không ngờ tình huống lại chuyển hướng bất ngờ — lão Tam tự mình rơi xuống.
Chu Đảng vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng phát hiện một nhóm người đang lén lút chuồn ra phía sau nhà lão Tam. Anh kéo cao cổ áo và ra lệnh qua bộ đàm:
“7 tên buôn người đang chuẩn bị rút về hướng đông nam, vũ khí của bọn chúng chưa xác định. Cẩn thận chặn đường...” Khi vừa đến Thất Lý Loan, họ đã ngay lập tức liên hệ với công an khu vực để hỗ trợ.
Với một vụ buôn bán và bắt cóc nghiêm trọng như thế này, công an không thể chần chừ, họ đã nhanh chóng bao vây hai lối ra vào duy nhất của núi Hải Thanh, đảm bảo không kẻ nào có thể thoát.
Sau khi nghe xác nhận từ đồng đội, Chu Đảng cùng các cảnh sát khác rút súng, cúi người tiến về phía trước, dùng đồng lúa làm nơi ẩn nấp.
Từ xa, Thẩm Hoài nhìn thấy họ, cảm giác nhẹ nhõm đôi chút nhưng cũng không quên hỏi đám đông phía dưới với vẻ nghiêm túc: “Thành thật thì được khoan hồng, chống cự thì bị xử nghiêm. Thằng bé mà lão Tam bắt cóc đâu rồi?”
Những người bên dưới nhìn nhau, thì thầm to nhỏ: “Thằng bé đó còn ở đây sao?”
“Ai mà biết, mấy ngày rồi chẳng thấy nó đâu.”
“Tôi không biết gì cả.”
Thẩm Hoài mặt lạnh lại, tay cầm một mảnh ngói dài, giả bộ định ném vào người lão Tam: “Lão Tam, một miếng ngói này xuống thì ông chết đấy.”
“Nói đi, các người đã làm gì thằng bé?”
Lão Tam chỉ cười khẩy vài tiếng từ cổ họng, rõ ràng không tin lời cậu.
Lão nghĩ thầm, đám công chức này tuyệt đối không dám để hắn chết khi chưa xét xử, cùng lắm chỉ là hăm dọa hắn thôi.
Khi lão đang đắc ý, thì bỗng nghe thấy tiếng quát nghiêm nghị từ phía xa vang lên:
“Giơ tay lên, ngồi xuống và không được cử động!”