Có lẽ chàng trai trẻ đã gặp độc thủ
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Khi con người gặp vận xui, thật sự ngay cả uống nước cũng bị nghẹn.
Ba giờ rưỡi sáng, tại ngôi mộ Quy Thọ nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, nơi đến cả ma quỷ cũng chẳng muốn ghé qua, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người không rõ lai lịch. Đúng là điềm xấu.
Ngày nào Thẩm Hoài cũng qua lại khu vực mộ Quy Thọ này, nhưng sao lại chưa bao giờ đυ.ng phải bọn họ nhỉ.
Người hùng có thể tiến có thể lùi, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Hoài nở một nụ cười nịnh nọt, cậu tội nghiệp nói: “Các anh ơi, em thật sự không biết các anh làm gì, em chỉ qua đây tâm sự với anh trai thôi... Em mới tốt nghiệp năm nay, trên còn có cha mẹ già, dưới còn có em nhỏ, nếu có gì xảy ra với em, chắc chắn cha mẹ già của em sẽ không chịu nổi.”
Thẩm Hoài lập tức xuống nước, bắt đầu tấn công bằng cách mềm mỏng, rồi ngay sau đó lại dụ dỗ: “Các anh ơi, nếu các anh thích, điện thoại của em còn có thể bán được vài nghìn, có thể mua cho các anh ít rượu thuốc, có được không?”
Thẩm Hoài cảm thấy chưa bao giờ mình phải hạ mình như vậy, nhưng nếu bọn họ thực sự định ra tay — thì cậu đành phải liều thôi. Không biết bọn họ có mang theo vũ khí nóng không, nếu có thì tình hình sẽ khó lường.
Người đang đứng sau đè lên người cậu im lặng một lúc, thì một giọng nói đáng ghét khác bắt đầu rì rầm. Chính là kẻ đáng ghét này vừa rồi đã nói muốn lấy mạng cậu.
Tên đáng ghét nói: “Anh Khánh, hôm nay bọn em mới tạm thời đổi địa điểm, mà người này lại xuất hiện ở đây, không chừng là theo dõi chúng ta…”
“Anh nói chuyện kỳ vậy,” Thẩm Hoài dồn hết sức diễn xuất, nhíu mày nhưng nhất quyết không quay đầu lại, sợ rằng nếu nhìn thấy mặt thật thì sẽ không thể thoát thân, “Rốt cuộc em đã làm gì đắc tội với anh mà anh lại đoán bừa như vậy?”
Cậu tỏ ra chân thành, giọng nói thể hiện sự giận dữ xen lẫn chút sợ hãi, cơ thể không ngừng run lên, không ai có thể nhìn ra điều gì khả nghi từ cậu.
Người được gọi là anh Khánh ngoài việc cất tiếng trầm thấp lúc ban đầu thì không nói gì thêm. Thẩm Hoài quay lưng về phía họ nên không thể thấy biểu cảm của họ, chỉ thoáng chút lo lắng — nếu thực sự nổ súng, nhờ vào "bàn tay vàng" của mình, chắc cậu sẽ không bị thương, nhưng giải thích với người khác thì khó lắm đấy!
Thật khổ! Không biết bọn họ ở đây để làm gì nữa? Đánh nhau hay chôn xác vào đêm khuya thì tạm thời có thể loại trừ. Nghe cách nói thì có vẻ họ đang thực hiện một cuộc giao dịch mờ ám — nhưng đối tác của họ đâu? Tạm thời không nghe thấy tiếng động gì, nên chưa thể chắc chắn.
Phân chia chiến lợi phẩm? Có lẽ có chút khả năng, nhưng giữa đêm khuya lại chạy đến một nghĩa địa để chia của, thật chẳng hợp lý chút nào.
Buôn người? Giao dịch ma túy?
Thẩm Hoài nghĩ rất nhiều, nhưng dường như lại chẳng nghĩ gì cả. Bên ngoài, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt tủi thân và sợ hãi, không để lộ chút gì khác thường.
Nhóm người của anh Khánh cũng đang lưỡng lự:
Thả đi? Không thể được, thả cậu ta đi thì bọn họ làm sao? Chỉ cần cậu ta nói vài câu với cảnh sát và nhớ được mặt mũi họ, cả nhóm sẽ tiêu đời.
Không thả? Chôn tại chỗ cũng khả thi, ở khu mộ Quy Thọ này vào đêm khuya chẳng ai lui tới, chỉ tiếc là sau này không thể quay lại đây nữa. Dù cho có ai phát hiện thì bọn họ cũng đã sớm dời sang chỗ khác rồi.
Chỉ là tại sao anh Khánh vẫn chưa ra lệnh ra tay? Anh Khánh vốn không phải là người hay do dự thế này.
Thực ra, anh Khánh không phải là người hay do dự, nhưng anh ta leo lên được vị trí hiện tại, ngoài lòng trung thành với đại ca, còn nhờ vào trực giác sinh tử của mình. Bao lần suýt bị cảnh sát tóm, đều nhờ trực giác mà anh thoát hiểm.
Lúc này, trực giác của anh Khánh cũng mách bảo rằng người trước mặt anh rất đáng ngờ, rất nguy hiểm.
Thẩm Hoài cũng đang suy nghĩ tại sao hai bên lại giằng co như vậy, thì bỗng nghe anh Khánh nói: “Trói lại mang về, bán cho lão Tam bên Thất Lý Loan kia, hắn là tên đồng tính, bán với giá hai vạn vậy.”
Tên đáng ghét vừa rì rầm vừa tiến lên: “Gϊếŧ cho chắc ăn vẫn hơn chứ.” Nhưng rồi vẫn cùng những người khác tiến lên trói chặt Thẩm Hoài, đẩy cậu đi dọc theo con đường nhỏ phía sau mộ.
Xe của bọn họ đậu ngay ở đó.
Nghe những lời rì rầm của họ, Thẩm Hoài cũng đã hiểu sơ qua tình hình: Đây là một nhóm buôn người, và có vẻ như cũng không phải là nhóm buôn người chuyên nghiệp. Trước mặt cậu mà dám thản nhiên bàn bạc những thông tin quan trọng, hoặc là bọn họ không nghĩ cậu có thể sống sót rời khỏi Thất Lý Loan, hoặc là họ quá liều lĩnh và không hề e ngại gì.
Trước khi rời đi, Thẩm Hoài lặng lẽ quay đầu lại nhìn hai lần, nhưng đêm tối quá đen, cậu chẳng thấy rõ điều gì, nhưng chắc chắn có gì đó không bình thường. Nếu bọn họ là bọn buôn người, liệu có khả năng chúng đến đây để vứt xác hoặc cất giấu thứ gì đó phi pháp không?
Cậu biết lũ buôn người thường có những thói quen không tốt, chúng có thể giấu vũ khí nóng hoặc sử dụng ma túy.
Thẩm Hoài mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Khi bắt gặp ánh mắt dò xét của anh Khánh, cậu lập tức co rúm vai lại, tỏ ra một vẻ sợ hãi kinh hãi. Điều này càng khiến anh Khánh thêm bối rối: Không lẽ mình nhìn lầm thật?
Một chiếc xe bảy chỗ đậu bên lề đường, Thẩm Hoài vẫn còn đủ bình tĩnh để nhớ biển số xe, không biết thật hay giả, rồi lại tiếc nuối rằng chiếc xe buýt số 22 của cậu vẫn còn đỗ ở mộ Quy Thọ... Không biết cái nơi Thất Lý Loan đó có xa không, và liệu ngày mai cậu có kịp về lái xe buýt không.
Hy vọng mẹ mình sẽ giúp được — giờ này có lẽ bà Thẩm đã gọi đến đồn công an, nếu Chu Đảng và mọi người hành động nhanh, có thể họ đã phong tỏa một phần đoạn đường cao tốc rồi.
Không biết bọn buôn người này có đi đường cao tốc hay không.
—
Thẩm Hoài bị đẩy lên xe, ngồi ở vị trí trung tâm của hàng ghế sau. Hai bên cậu là hai tên khác, phía trước là ba người, cộng thêm anh Khánh ngồi ở ghế lái và ghế phụ. Tổng cộng là bảy tên buôn người hung tợn và một cậu học sinh tóc bạc trông đáng thương.
Ngồi bên cạnh Thẩm Hoài là tên đáng ghét kia, dáng người không cao, tóc dài bết dầu, có vẻ lâu rồi không chăm chút. Hắn có đôi mắt ti hí và mũi củ tỏi, trông chẳng mấy dễ coi.
Cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Hoài, tên đáng ghét trợn mắt lên rồi cười khẩy: "Lát nữa mày sẽ biết tay tao, đồ mặt trắng thư sinh." Nói rồi hắn như muốn xả giận, lén lút cấu mạnh vào cánh tay phải của Thẩm Hoài.
"Ui da, chết tiệt!" Tên đáng ghét khom người, ôm lấy cánh tay phải, đau đớn kêu lên: "Mày dám cấu tao à?"
Hắn không hề nghĩ đến những chuyện ly kỳ hơn.
“Đừng cấu tôi mà” So với hành động thô lỗ của tên đáng ghét, Thẩm Hoài trông duyên dáng hơn nhiều. Cậu nhíu mày, môi cắn chặt, tay trái nắm chặt cánh tay phải, thể hiện sự đau đớn chân thật, như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau.
Diễn xuất của Thẩm Hoài bỏ xa tên đáng ghét cả chục dặm.
Cậu tiếp tục đóng vai một thiếu niên yếu đuối không có chút sức phản kháng, tuyệt đối không dám phá hỏng hình tượng, nếu không thì mất vui.
Những tên buôn người khác dường như đang ngái ngủ, biết tên Khỉ Lười này hay gây chuyện vớ vẩn, đoán chắc hắn bị phản đòn lúc cấu tên mặt trắng, chẳng có gì to tát. Thay vì chú ý, họ nghĩ tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng sợ tên mặt trắng này có thể tự dưng trốn thoát giữa chừng khi có đông người canh chừng thế này.
Anh Khánh cũng nghĩ vậy, nên chỉ nhàn nhạt cảnh cáo tên Khỉ Lười: "Đừng có gây rắc rối."
Tên Khỉ Lười định nói gì, nhưng rồi chẳng biết bịa chuyện gì thêm. Hắn chỉ nghĩ tên mặt trắng thực sự đã cấu hắn một cái, rồi trừng mắt nhìn Thẩm Hoài với ánh mắt căm hờn, thầm nhủ sẽ xử lý tên này khi đến Thất Lý Loan.
Thẩm Hoài cúi đầu, thầm mắng "đồ ngu", rồi bắt đầu mong chờ đến Thất Lý Loan, nơi cậu có thể tìm hiểu thêm về sào huyệt của bọn chúng, tiện cho việc tiêu diệt cả bọn.
Chỉ không biết tốc độ của Chu Đảng và mọi người thế nào.
—
Cảnh sát đã bắt đầu tất bật sau khi nhận được cuộc gọi báo án. Viên cảnh sát trực đêm ngay lập tức liên kết cái tên "Thẩm Hoài" với chàng thanh niên tóc bạc vào buổi tối, và lập tức gửi tin nhắn thông báo cho Chu Đảng.
Khi Chu Đảng vội vàng mặc quần áo thể thao bên ngoài bộ đồ ngủ rồi lao đến đồn cảnh sát để tìm hiểu tình hình, lúc đó đã là 3 giờ 40. Người báo án là bà Thẩm, trong cuộc gọi bà nói rằng con trai mình, Thẩm Hoài, đã bị một nhóm tội phạm bắt cóc tại khu mộ Quy Thọ ở ngoại ô.
Bà Thẩm còn nói thêm: "Đúng rồi, đồng hồ của con trai tôi có gắn hệ thống định vị GPS, tôi có thể mở video trực tiếp với các anh và cung cấp vị trí của nó theo thời gian thực."
Nghe vậy, Chu Đảng và mọi người cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng không thể xác định được nhóm tội phạm này thuộc dạng nào. Nếu chúng quyết tâm giải quyết Thẩm Hoài ngay tại mộ Quy Thọ thì cũng không phải là không có khả năng.
Vì vậy, Chu Đảng ngay lập tức báo cáo và chuyển thông tin lên cấp trên, yêu cầu phong tỏa các đoạn đường cao tốc trong thành phố, kiểm tra xem có người trẻ nào tóc bạc đang di chuyển hay không.
Chu Đảng sau đó dẫn theo hai viên cảnh sát khác lập tức đến khu mộ Quy Thọ. Khi họ đi được nửa đường, bà Thẩm, người vẫn đang theo dõi vị trí của con trai qua GPS, từ tốn nói: "Họ đã rời khỏi mộ Quy Thọ, hiện đang di chuyển về phía Đông Đạo Khẩu, nhìn theo lộ trình thì có vẻ họ không định đi đường cao tốc mà sẽ đi theo đường làng."
Chu Đảng ừ hử đáp lại vài câu, sau đó lập tức đổi hướng xe đi về phía Đông Đạo Khẩu. Trên đường đi, anh cũng không quên nhắc cảnh sát trên xe sau gửi tin nhắn cho các đồng nghiệp khác, yêu cầu họ kiểm tra kỹ khu vực mộ Quy Thọ để nắm rõ tình hình cụ thể.
Tiềm thức của anh và giọng nói bình tĩnh của bà Thẩm khiến Chu Đảng vững tin rằng Thẩm Hoài vẫn còn sống.
Dọc đường, anh liên tục điều chỉnh hướng theo lời chỉ dẫn từ bà Thẩm và cuối cùng cũng đến được đích — Thất Lý Loan.
Đây là một ngôi làng nhỏ ẩn mình sau dãy núi Hải Thanh Sơn.
—
Sau một hành trình xóc nảy, Thẩm Hoài ngáp dài, nước mắt chảy ra do phản ứng tự nhiên khi ngáp. Đến nơi thì mới hơn 5 giờ sáng, trời vừa hửng sáng. Ngôi làng Thất Lý Loan, với những khúc cua quanh co ẩn sau ngọn núi, vẫn chìm trong màn sương, tạo nên vẻ đẹp yên bình và thơ mộng đặc biệt.
Nếu có điện thoại, chắc hẳn Thẩm Hoài sẽ chụp vài tấm ảnh.
Nhưng không phải ai cũng vừa mắt với sự thư thái của cậu, có kẻ không chịu được và kéo lê cậu đi lảo đảo về phía trước. Mỗi bước đi lại để lại những dấu chân lấm bùn, càng làm cậu trông thêm phần nhếch nhác và tiều tụy.
“Nhẹ thôi, đến đây rồi thì tôi có mọc cánh cũng không bay nổi đâu chứ?” Thẩm Hoài phàn nàn, vùng khỏi tay tên đáng ghét.
Tên này thấp hơn cậu, vậy mà cứ thích tỏ ra mạnh mẽ, nắm lấy cổ áo của cậu... Nhìn từ xa, trông như một anh chàng đẹp trai đang kéo lê một con vịt què vậy.
Tên đáng ghét siết chặt nắm đấm, hận không thể lao lên đấm cho cậu vài phát, nhưng khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo của anh Khánh, hắn đành ngậm ngùi thu tay lại. Cơn giận vẫn âm ỉ, chỉ chờ bùng phát vào lúc nào đó.
Thẩm Hoài tiếp tục nhìn ngó xung quanh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của bảy tên trong nhóm rồi lại nhanh chóng quay đi, chăm chú ngắm cảnh, như thể cậu chẳng hề quan tâm đến mặt mũi của chúng.
“Mày cứ đắc ý đi, lão Tam ở Thất Lý Loan rất biết cách "chơi đùa" đàn ông đấy.”
Thẩm Hoài như không nghe thấy, im lặng bước tiếp. Ngôi làng nhìn thì gần, nhưng do đường lầy lội, họ phải đi bộ mất hơn mười phút mới tới nơi. Khu vực này có địa hình hơi trũng, giống như một bí cảnh ẩn mình trong núi Hải Thanh, xung quanh đầy cây cỏ mọc um tùm, gần đó là vài mảnh ruộng lúa mì mùa đông vàng ươm chuẩn bị thu hoạch, cạnh đó còn có một cái ao nhỏ.
Vài ngôi nhà hai tầng nằm rải rác trong làng, nhìn từ xa thì có khoảng hơn ba mươi ngôi nhà.
Khi họ đến gần, tiếng chó sủa vang lên.
Lác đác, các gia đình bắt đầu bật đèn.
“Lão Tam, mở cửa, hàng của ông đến rồi.” Một tay trong nhóm của Khánh vây quanh Thẩm Hoài, trong khi kẻ đứng ở cửa đập mạnh vài cái lên cánh cửa sắt. Chỉ mất chưa đầy hai phút, tiếng bước chân từ xa dần dần vang lên.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện. Ông ta mặc áo ba lỗ trắng, quần đùi xanh, chân đi dép lê. Vừa nhìn thấy họ, ông ngáp một cái, nhưng khi liếc thấy chàng trai tóc bạc phía sau, đôi mắt ông sáng lên, ông bước nhanh về phía trước, khuôn mặt đầy phấn khích nở một nụ cười để lộ hàm răng vàng ố: “Người này là ai thế?”
Anh Khánh nhìn nụ cười hả hê của lão Tam, giơ lên năm ngón tay: "Đây là chúng tôi đặc biệt để lại cho ông đấy, năm vạn, để nó làm nam thê cho ông."
Lão Tam hưng phấn, hai tay xoa xoa, ánh mắt không kiêng dè lướt khắp gương mặt, tay chân, thậm chí là phần dưới cơ thể của Thẩm Hoài, trông vừa tự mãn vừa ghê tởm. "Tôi đã làm bao nhiêu vụ với các cậu rồi, có cần phải ra giá cao thế không? Ba vạn là tôi lấy ngay." Đây thực sự là hàng cực phẩm, nhìn cái mặt, nhìn cái dáng, ngay cả khi ngáp cũng không giấu được khí chất… khoan đã.
Lão Tam bỗng thấy có gì đó không ổn, chỉ vào Thẩm Hoài đang ngáp dài hỏi: "Các cậu đùa tôi à? Thanh niên nào bị bắt cóc lại có dáng vẻ thế này chứ?"
Thẩm Hoài mỉm cười ngây thơ, nụ cười ngốc nghếch ấy ngay lập tức khiến lão Tam mất hết lý trí.
Một người tuyệt phẩm thế này, nếu được "chơi đùa" thì cả đời cũng xứng đáng rồi.
Thẩm Hoài để ý quan sát xung quanh, phát hiện sau khi lão Tam mở cửa, có một số nhà gần đó đã hé cửa, lén lút nhìn ra. Thậm chí, có hai nhà còn công khai đứng từ xa nhìn thẳng vào họ.
Lòng cậu chợt trầm xuống: Ngôi làng Thất Lý Loan này, với hơn ba mươi hộ, rất có khả năng là ổ buôn người, và tất cả bọn họ đều biết rõ chuyện này.
Anh Khánh trong lòng cũng có chút bồn chồn, nhưng vẫn giữ nụ cười: "Nếu người đã ở đây rồi, ông còn sợ chạy thoát à? Người chúng tôi giao cho ông dạo trước thế nào? Chất lượng không tệ chứ?"
Nụ cười ngốc nghếch trên mặt Thẩm Hoài biến mất, cậu khó chịu nhìn hai kẻ đang trao đổi, và nghe lão Tam khinh bỉ lắc đầu: "Không ổn lắm, tôi đang tính tìm cậu kiếm một người khác đây. Có thể giảm giá chút không? Nếu cậu để ba vạn thì tôi sẽ lấy."
"Thôi, thấy ông là khách quen nên ba vạn thì ba vạn. Tôi vẫn sẽ trả ông bằng tiền mặt..."
"…"
Hai người cứ thế không chút e dè mà trò chuyện.
Thẩm Hoài quyết định tạm thời ngoan ngoãn nghe theo, không muốn làm bọn chúng nghi ngờ, đồng thời cậu cũng muốn điều tra thêm về cấp trên của Khánh. Cậu bước vào nhà, để mặc bọn họ khóa cửa lại, rồi đứng ngoài sân vừa trò chuyện vừa chuẩn bị rót rượu uống.
Đúng là lũ người táo tợn và ngông cuồng, chẳng chút sợ hãi hay lo ngại.
—
Trong lúc đó, Thẩm Hoài đi dạo một vòng quanh căn phòng. Cửa sổ và cửa chính đều theo kiểu cũ, phía nam có một cửa sổ an ninh bằng hợp kim nhôm. Căn phòng bày trí đơn sơ với một chiếc giường đôi rộng 1m8 và một tủ quần áo, ngoài ra không có gì khác.
Cậu mở tủ quần áo, thấy bên trong treo hai bộ đồ, một bộ quần yếm nam đã ngả màu và một bộ đồ thường ngày. Chỉ dựa vào chất liệu và kích thước, Thẩm Hoài nhận ra rằng đây không phải là quần áo của lão Tam.
Thẩm Hoài ướm thử, ước chừng bộ quần áo thuộc về một người cao khoảng 1m72 — có thể là học sinh cấp hai hoặc cấp ba, hoặc cũng có thể là hậu bối của lão Tam.
Bỗng, cậu nhìn thấy một vết máu chưa giặt sạch ở ống quần của bộ yếm và trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn khó tả.
Đây chắc chắn không phải là người thân của lão Tam, mà có thể là một thanh niên đã gặp phải tai họa.
Những tên khốn nạn này thật đáng chết.