Sau Khi Làm Tài Xế Xe Buýt Vong Linh, Tôi Trở Thành Khách Quen Cục Cảnh Sát

Chương 23: Xử nó đi

Kẻo thả hổ về rừng

Edit: Phụng

Beta: Phụng

"——Tôi cũng không rõ lắm."

Câu nói này để lộ ra vấn đề khiến những người có mặt không khỏi rơi vào trầm tư, và nội dung mà Trần Nguyên Tổ nhắc đến sau đó lại càng khiến vụ án suýt rơi vào bế tắc.

Trần Nguyên Tổ lộ vẻ bối rối: "Mặc dù tôi rất muốn gϊếŧ hắn, nhưng sau khi móc mắt hắn, tôi lại bình tĩnh lại. Trời cũng không còn sớm, tôi… tôi cũng không thể nhấc hắn lên nổi, vì vậy tôi chỉ dọn dẹp sơ qua nhà vệ sinh công cộng rồi đặt hắn vào trong buồng cuối cùng. Tôi dự định sáng hôm sau sẽ quay lại xem tình hình hắn…”

Thực ra, Trần Nguyên Tổ chỉ muốn trừng phạt người này, nhưng cậu không thể ra tay gϊếŧ người. Việc móc mắt Trương Thiết đều được thực hiện trong cơn giận dữ và sợ hãi cực độ. Nhưng điều mà cậu không ngờ tới là:

"Sáng hôm sau, Trương Thiết đã biến mất." Trần Nguyên Tổ cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt phức tạp, dường như có chút áy náy và bối rối, "Tôi tưởng hắn đã tự tỉnh dậy và có người phát hiện ra hắn, báo cảnh sát. Tôi sợ cảnh sát sẽ tìm đến, nên không dám tìm hiểu thêm về tình hình của hắn."

“Rồi hắn lại xuất hiện trên cầu vượt và chết."

Mọi người có mặt không kìm được mà chạm tay vào cằm, gãi đầu vì sự chuyển biến của vụ án khiến họ vừa bất lực vừa khó chịu. Tưởng rằng vụ án có thể nhanh chóng được giải quyết, nhưng hóa ra họ vẫn đang quanh quẩn ở trung tâm của vụ việc.

"Trương Thiết có kẻ thù nào khác không? Có khả năng nào là hành vi rình mò của hắn đã thu hút sự chú ý của người khác chứ? Không thể nào hắn theo dõi nhiều người như vậy, mà chỉ có mỗi Trần Nguyên Tổ ra tay."

Chu Đảng cảm thấy người trước mặt vẫn còn giấu giếm điều gì đó, nhưng lúc này anh cũng không nói nhiều mà chỉ bảo: "Tiểu Triệu và mọi người sẽ về sớm thôi. Khi kết quả thẩm vấn được công bố, mọi chuyện sẽ sáng tỏ."

Thẩm Hoài nghĩ đến người đàn ông mặc đồ đen trên cầu vượt Vân Hạc, liền bước đến bên cạnh Chu Đảng, tò mò hỏi nhỏ: "Các anh tìm thấy người đó thế nào?"

Chu Đảng cũng thì thầm: “Đồng nghiệp bên bộ phận thông tin đã điều tra toàn bộ camera trong thành phố, mất 45 tiếng để rà soát và xác định 36 lối ra có khả năng sau khi người đó rời khỏi cầu vượt. Từng đoạn đường một được kiểm tra kỹ lưỡng, từng khung hình một, cuối cùng tìm thấy chiếc xe đạp cũ 28 ở tiệm sửa xe của ông Trương ở phía tây thành phố. Sau khi xác định được dấu vết của chiếc xe đạp, cảnh sát lập tức đến hỏi và tìm ra tung tích của người mặc đồ đen.”

Cảnh sát phải tốn hai ngày rà soát không ngừng mới có được kết quả này. Thẩm Hoài vừa thán phục họ, vừa nghĩ đến câu “Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu” (lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó lọt), cảm thấy như hơi nóng dâng lên trong người, không kiềm được mà thầm khen ngợi sự phát triển của công nghệ nước nhà.

Giờ nghỉ giữa chừng, Trần Nguyên Tổ cũng được cho phép ra ngoài hít thở không khí.

Thẩm Hoài cuối cùng cảm thấy chút mệt mỏi, cậu nhờ Chu Đảng nhớ gọi mình dậy khi người đàn ông mặc đồ đen đến, rồi khẽ nhắm mắt, đầu nghiêng qua một bên, ngủ thϊếp đi trên ghế sofa trong phòng họp nhỏ.

Chu Đảng và mọi người chưa gọi điện cho tiểu Triệu, sợ rằng nhóm của anh ấy đang trong quá trình bắt giữ, việc gọi điện có thể ảnh hưởng đến hành động của họ. Các cảnh sát khác cũng không ngồi yên, ai nấy quay lại bàn làm việc của mình để tiếp tục xử lý các vụ án khác.

Chu Đảng cầm tập hồ sơ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên kia ghế sofa, gác chân lên, chậm rãi xem xét. Một lúc sau, anh ngẩng lên và thấy Trần Nguyên Tổ đang nhẹ nhàng bước tới, nhìn dáng vẻ và hành động thì có vẻ cậu ta định ngồi cạnh Thẩm Hoài.

Chu Đảng chợt dừng lại. Là một cảnh sát không bảo thủ, đã từng thẩm vấn đủ loại tội phạm kỳ lạ, anh hiểu rằng trên đời này có rất nhiều người có xu hướng tính dục khác nhau.

Anh tự cho rằng mình có thể chấp nhận và tôn trọng tính đa dạng đó, nhưng anh coi Thẩm Hoài như em trai của mình, không tránh khỏi cảm giác muốn bảo vệ từ sâu thẳm bên trong. Trần Nguyên Tổ là người dễ hiểu, nhưng cậu ta đã từng phạm tội. Hai người có thể làm bạn, nhưng nếu thân thiết hơn nữa, lỡ như cậu ta làm tổn thương Thẩm Hoài thì sao?

Anh đã gặp nhiều người, và cũng hiểu rõ trái tim mềm yếu của Thẩm Hoài. Trong chuyện của Trần Nguyên Tổ, Thẩm Hoài thể hiện quá nhiều sự tiếc nuối, đồng cảm và thương xót. Những cảm xúc đó không có gì sai, nhưng chúng dễ khiến người đã sa chân bám lấy... và khát khao giữ chặt không buông.

Trần Nguyên Tổ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Đảng, sau đó bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Thẩm Hoài.

Hai người trông rất thân thiết.

Thẩm Hoài đang ngủ say nên hoàn toàn không biết về sự trao đổi ánh mắt và những cảm xúc phức tạp giữa hai người. Trong giấc mơ, cậu mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó thì thầm "Công viên phần mềm", khiến cậu đột ngột bừng tỉnh:

— "Ôi trời ơi, mình còn phải lái xe buýt nữa mà!"

"Giờ là mấy giờ rồi… Mười giờ rồi," Thẩm Hoài tự mình ngồi bật dậy, ngáp một cái, lấy điện thoại ra. Khi nhìn rõ thời gian, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vẫn chưa bắt được à?" Thẩm Hoài hỏi.

Chu Đảng giải thích: "Vừa nãy tiểu Triệu gọi điện về, tuy có một chút bất ngờ xảy ra, nhưng họ đang trên đường về rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới."

Nhân lúc còn nửa tiếng, mọi người trong đồn cảnh sát đều tranh thủ ra ngoài mua một phần mì xào ở quầy hàng trước cổng — Chu Đảng mời.

Thẩm Hoài và Trần Nguyên Tổ cũng hòa vào đám đông, vừa húp mì xào vừa nói chuyện. Ăn no uống đủ, cuối cùng tiểu Triệu cũng quay về, áp giải người vào phòng thẩm vấn, màn kịch chính thức bắt đầu.



Phòng thẩm vấn bên cạnh, Thẩm Hoài khoanh tay, ngáp dài, mở to mắt nhìn vào người ngồi bên trong — một người mà cậu không quen biết.

Chu Đảng ngồi một bên lật xem tài liệu, còn việc thẩm vấn do tiểu Triệu phụ trách. Anh ta đập bàn một cái, gương mặt vốn đang cười cợt liền nghiêm túc hẳn: "Khai thật đi, vụ việc xác rơi từ cầu vượt Vân Hạc có liên quan gì đến anh?"

Người kia trông gầy gò, co rúm lại, cười gượng gạo với mọi người, hàm răng ố vàng hiện rõ dưới ánh đèn ấm áp. "Thưa cảnh sát, tôi thực sự không biết gì về vụ này mà."

“Bốp! Vẫn dám không thành thật à, camera đã quay lại anh, còn dám chối sao? Chiếc xe đạp 28 kia anh lấy ở đâu?”

Kẻ tình nghi cười gượng thêm lần nữa, còn có chút cứng đầu, không muốn khai. Dù sao thì khai ra cũng bị tống vào tù ngay lập tức, tính đi tính lại chẳng có lợi gì.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một màn hình điện thoại được phóng to trước mặt hắn.

Kẻ tình nghi mở to mắt, từ đoạn video được chỉnh sửa đang phát trước mắt, hắn thấy rõ hình ảnh mình đạp xe xuống cầu vượt, vòng vèo một đoạn đường dài với dáng vẻ lén lút, thậm chí còn ghé vào một cửa hàng ven đường mua một chiếc áo khoác dài màu xanh đậm để cải trang đơn giản, sau đó vội vã đạp xe đến khu đảo Tàng Long ở phía tây thành phố.

Thậm chí cả đoạn video hắn bán chiếc xe đạp 28 kia cho ông Trương với giá 46 tệ cũng được ghi lại.

Quả thật không còn gì để nói.

"Các, các anh biết cả chuyện này sao?" Tên nghi phạm giờ chỉ biết cứng họng, một lúc lâu sau mới giơ ngón cái lên, vẻ mặt như chết đi sống lại, "Quả thật các anh rất giỏi."

“Đừng có ba hoa, đây là phòng thẩm vấn, không mau khai thật!” Tiểu Triệu cảnh sát chẳng có tâm trạng gì để đùa giỡn. Anh đã mất gần bốn tiếng đồng hồ để bắt giữ nghi phạm, mệt lử người, chẳng còn chút kiên nhẫn nào để đôi co.

Kẻ tình nghi cau mày, bĩu môi, một lúc sau mới nói: “Tôi, tôi không cố ý đâu. Hôm đó trời tối lắm, vợ tôi muốn đi vệ sinh nhưng tầng nhà tôi ở đã kín hết người, không còn cách nào khác mới phải ra nhà vệ sinh công cộng.”

Câu chuyện từ miệng kẻ tình nghi nghe vừa kỳ quặc vừa buồn cười. Cũng chính vì thiếu hợp lý như vậy mà khi rà soát các mối quan hệ của Trương Thiết, họ đã bỏ qua người này.

Kẻ tình nghi kể: hôm đó hắn uống rượu say với anh em, khi đưa vợ đi vệ sinh công cộng, hắn cảm thấy buồn nôn. Lúc đẩy cửa phòng vệ sinh, hắn bất ngờ đối diện với một cơ thể đàn ông còn ấm. Do say rượu nên hắn nhìn không rõ, cứ nghĩ đó là một tên bệnh hoạn đang rình vợ mình đi vệ sinh.

Chuyện này làm sao có thể chịu được?

Dĩ nhiên không thể nào! Hắn liền đấm thẳng vào bụng người đàn ông đó vài cú. Lạ lùng thay, dù bị đấm nhiều lần nhưng người này vẫn không có phản ứng. Đến khi vợ hắn đi vệ sinh xong và bước ra —

Lúc đó tiếng hét vang lên.

Nhưng người đàn ông kia dường như không có chút động tĩnh nào. Vợ hắn giơ tay sờ thử, mới phát hiện ra người đàn ông đã tắt thở, mặt đầy máu. Vợ hắn tưởng rằng chính hắn đã gϊếŧ người. Trong ánh sáng mờ ảo, cả hai — một kẻ say rượu, một người hoảng loạn — đã vội vàng kéo và mang xác người về nhà.

“Lúc đó tôi sợ lắm, tôi say rượu, đầu óc không tỉnh táo. Vợ tôi nói gì thì tôi cũng không nhớ được. Cô ấy vốn nhát gan, sợ rằng tôi đã làm chuyện này, còn chỉnh đốn lại thi thể, cả đêm không ngủ.”

Người đàn ông lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vô tội: "… Làm sao tôi biết được say rượu lại dẫn đến bao nhiêu rắc rối thế này. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, thấy bên cạnh có cái xác không còn mắt, suýt chút nữa tôi đột tử trên giường rồi."

Vì sợ hãi, vì cảm giác tội lỗi, hai người đều không chắc cái chết của người đàn ông kia có liên quan đến mình hay không. Cả hai đều lo lắng về việc ngồi tù, nên họ quyết định một khi đã làm thì phải làm đến cùng, tính chôn xác cho xong.

Chu Đảng cau mày, cảm thấy câu chuyện này thật nực cười đến mức khó tin. Nhưng chuyên gia tâm lý qua tai nghe lại khẳng định rằng họ không nói dối.

Chu Đảng thở sâu, chất vấn: “Tại sao các người lại chôn xác ở cầu vượt Vân Hạc?”

Kẻ tình nghi luống cuống, ngón tay vân vê nhau, cảm thấy cảnh sát trước mặt thật đáng sợ. Hắn lầm bầm vài câu, sau đó ấp úng: “Ban đầu tôi định mang xác lên núi Hải Thanh... Dạo trước trên bản tin có nói về một nhóm du khách leo núi Hải Thanh, nhưng bị mưa bão và chết mất hai người. Tôi nghĩ nếu ném xác lên đó, dù có bị phát hiện cũng có thể coi là chết do tai nạn khi leo núi.”

“Tôi cũng không dám gọi xe, giờ tài xế khôn lắm, giữa đường mà phát hiện điều gì thì chắc chắn sẽ đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi với vợ chẳng có tiền, nhà cũng chỉ có mỗi chiếc xe đạp 28 này thôi, đó là xe mua từ hồi chúng tôi kết hôn, giờ vẫn còn dùng được.”

“Mọi chuyện vốn dĩ ổn cả, tôi cũng không định đi lên cầu vượt đâu, nếu gặp cảnh sát giao thông thì biết làm thế nào? Nhưng thành phố Hải liên tục sửa đường, đường rẽ vào phố Mộc Lệ đang bị phong tỏa, lại gặp đúng hai cảnh sát giao thông. Lúc đó tôi cuống quá, thế là lên cầu vượt luôn.”

“Tôi cũng không hiểu sao trên cầu vượt lại có nhiều xe như vậy, đến giữa chừng thì có một chiếc xe bấm còi inh ỏi. Tôi giật mình, thi thể nửa buộc trên người tôi bỗng rung lắc, rồi cứ thế rơi xuống.”

"Lúc đó tôi đã biết chuyện chẳng lành, không dám ngoái đầu lại, chỉ biết cố sức đạp xe bỏ chạy. Giữa chừng, tôi còn gọi điện cho vợ, cảm thấy cứ bỏ chạy thế này thì dễ bị phát hiện quá, nên còn bỏ ra 70 tệ mua một cái áo khoác... Quả là phí tiền vô ích."

Người đàn ông mơ hồ nhận ra tình hình tồi tệ, nhưng không biết pháp luật sẽ xử lý ra sao. Lúc này, hắn khóc mếu máo: "Ai mà ác độc đến mức vứt người vào nhà vệ sinh chứ, nếu tôi không say thì cũng không đến mức làm chuyện này."

“Khóc cái gì mà khóc, anh đã gϊếŧ người rồi, biết không? Còn mặt mũi mà khóc à?” Tiểu Triệu cảnh sát nóng tính liền bùng lên, cằn nhằn vài câu rồi quay sang nhìn sếp với ánh mắt cầu cứu: “Giờ phải xử lý thế nào đây? Thật khó mà phán xét.”

Chu Đảng nhức đầu bóp sống mũi, giọng khàn khàn hỏi: "Ai dạy anh cải trang thế? Suốt cả quá trình không lộ mặt lần nào."

Người đàn ông cười hề hề: "Cần ai dạy chứ? Trên TV người ta đi cướp hay làm chuyện xấu đều phải trùm cái gì đó, như vớ hay túi giấy. Tôi không có mấy thứ đó, chỉ đeo khẩu trang và đội mũ thôi."

Chu Đảng/ Tiểu Triệu: "…"

Nghe cũng có chút "logic" theo kiểu vớ vẩn.



Trong phòng bên cạnh, Thẩm Hoài bịt miệng cười phá lên, cậu cúi người, suýt chút nữa bật khóc vì cười.

Đúng là nhân tài từ đâu chui ra, giọng điệu và cách nói chuyện của hắn làm cậu cười muốn chết.

Ôi, cười đến đau bụng. Từ câu đầu tiên người đó nói, Thẩm Hoài đã không kiềm được, tiếng cười của cậu lan sang khiến những người xung quanh cũng không thể nhịn được.

Bình thường cảnh sát đều được huấn luyện để không dễ dàng cười, nhưng lần này thật sự không thể nhịn nổi.

Cười xong, Thẩm Hoài đỡ lưng, nhìn sang Trần Nguyên Tổ, nói nhỏ: "Nếu đã phạm sai lầm, thì phải cố hết sức để bù đắp lỗi lầm đó."

"Dù là bỏ tiền hay công sức cũng được. Gia đình Trương Thiết không khá giả, sau khi mất con, họ phải đối mặt với hoàn cảnh rất khó khăn, vì vậy chúng ta có thể bỏ tiền ra để bù đắp và an ủi họ. Nhưng cậu còn trẻ, cuộc đời phía trước còn dài, đừng dễ dàng từ bỏ tương lai."

Trần Nguyên Tổ không kìm được nước mắt, cậu đưa tay lau mặt, chẳng màng đến gương mặt đã nhòe nhoẹt, hỏi: "Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

"Ừm… vì tôi có cảm tình với cậu, hơn nữa chúng ta không phải là bạn sao?" Thẩm Hoài trả lời với vẻ mặt vô cùng chân thành, và chính sự chân thành đó khiến Trần Nguyên Tổ nuốt mọi lời nói trở lại.

Giờ cậu ngoài mối quan hệ bạn bè, chẳng còn gì để giúp được Thẩm Hoài. Vậy thì tại sao phải nói ra để làm tổn thương cậu ấy, để Thẩm Hoài chìm trong sự tiếc nuối và bối rối?

Trần Nguyên Tổ lau sạch nước mắt, cười rạng rỡ: "Ừ, chúng ta là bạn."

Chu Đảng vừa bước vào nghe thấy câu nói này, anh liếc nhìn Thẩm Hoài, môi khẽ mím nhưng không nói gì.

Đêm dài dần trôi, người đàn ông mặc đồ đen và Trần Nguyên Tổ, với tư cách là nghi phạm của vụ án, dĩ nhiên không thể về nhà. Cả hai bị tạm giam, chờ đợi hồ sơ được nộp lên để chuẩn bị cho phiên tòa xét xử.

Thẩm Hoài nhỏ giọng an ủi Trần Nguyên Tổ vài câu, rồi vì lo lắng không kịp giờ lái xe buýt, cậu đành vội vã nói lời chia tay.

Chu Đảng nhìn theo bóng lưng vội vã của Thẩm Hoài, khẽ cúi đầu, suy tư điều gì đó.



Sau một giấc ngủ ngon, Thẩm Hoài tràn đầy năng lượng. Khi lái xe buýt chạy qua lại một chuyến, cậu không nhịn được mà trò chuyện với những vong linh trên xe.

Thẩm Hoài hỏi: "Mọi người trong cuộc đời này có điều gì chưa thực hiện được, còn tiếc nuối không?" Nghe những câu chuyện của họ, biết đâu cậu có thể tìm thấy chút thú vị hoặc hướng đi mới cho cuộc đời mình.

Có những vong linh im lặng không nói, cũng có những người lại rất cởi mở và hoạt ngôn.

Một cô gái trông còn khá trẻ, như học sinh trung học, lại rất thích trò chuyện. Vừa lên xe, cô đã chào hỏi anh trai rồi bắt đầu lẩm bẩm.

Cô gái nói: "Tiếc nuối trong cuộc đời thì nhiều lắm. Em năm nay mới 17 tuổi, đáng tiếc là bài kiểm tra toán kỳ này em chỉ được 78 điểm, thiếu 12 điểm nữa mới đủ điểm qua. À đúng rồi, em cũng chưa từng ra khỏi thành phố Thịnh Hải, nếu có cơ hội em muốn đến Disneyland chơi, nghe nói đó là nơi các nàng công chúa ở."

Cô gái còn nói: "Chỉ tiếc là không biết họ đã tìm thấy xác của em chưa. Hôm qua em không đến trường, hy vọng đừng dọa thầy cô sợ quá."

Thẩm Hoài ngạc nhiên nhìn cô gái. Lúc lên xe, cậu đã hỏi nguyên nhân cô gái chết, nhưng cô gái chỉ cười nói rằng mình đột tử do bệnh. Nghe lời này, rõ ràng có gì đó ẩn giấu.

“Em… em mắc bệnh gì vậy?” Bệnh mạn tính thì người nhà và giáo viên hẳn phải biết, chỉ có thể là bệnh cấp tính thôi.

Cô gái tự nhiên ngồi khoanh chân trên ghế phụ, mái tóc đuôi ngựa cao theo động tác của cô gái mà nhảy nhót, tạo nên một đường nét đẹp mắt.

"Tim đấy, anh trai ạ. Thực ra đây là bệnh cũ rồi." Khuôn mặt cô gái lộ ra chút mơ màng và giải thoát. "Em cũng đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi mà."

Thẩm Hoài đưa tay định xoa đầu cô, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy cô trừng mắt nhìn cậu, lớn tiếng mắng: “Anh làm gì đấy!! Anh đang lái xe đấy, cả chiếc xe này, tính mạng mọi người đều trông cậy vào anh mà.”

Thẩm Hoài cười ngượng, thu tay lại, ngoan ngoãn nhận lời phê bình. Trong lúc trò chuyện, cậu biết cô là con của một gia đình đơn thân, được mẹ nuôi lớn, nhưng nhiều khi cô cảm thấy mình chỉ là gánh nặng.

"Mẹ em vốn đã rất nghèo, ngày thường chẳng dám ăn ngon mặc đẹp, dồn hết tiền cho em. Thật ra mẹ rất thích ăn cay, nhưng vì em bị bệnh tim và hen suyễn nên mẹ cũng phải ăn đồ nhạt nhẽo theo em. Em nghĩ nếu không có em, có khi mẹ còn sống thoải mái hơn."

"Thực ra em đã biết mình sắp chết từ lâu rồi. Bác sĩ từng nói tim em thiếu máu nghiêm trọng, tốt nhất là phẫu thuật trước khi đến tuổi trưởng thành. Nhưng mà, thay tim tốn tiền lắm, bán cả nhà cũng không đủ..."

Khi xuống xe, đuôi tóc cao của cô gái vẫn nhảy nhót theo từng bước chân. Cô cười nhẹ nhàng, bình thản: "Anh trai, nếu có thời gian, anh có thể đến nhà em không? Đưa lá thư em giấu trong ngăn kéo cho mẹ em đọc. Em biết chắc chắn mẹ sẽ lại khóc, nhưng anh phải nói với mẹ em rằng..."

"Cuộc đời mẹ không chỉ có mình con, mẹ cũng đừng quên bản thân mình."

Thẩm Hoài lặng lẽ nhìn cô gái bước vào tấm bia rùa Thọ và biến mất, cậu hít một hơi sâu, trong lòng đầy xúc cảm, không khỏi cảm thán về sự vĩ đại của tình mẫu tử.



Vì vậy, vào lúc 3 giờ sáng, đồng chí Thẩm Hoài không do dự gọi điện cho mẹ mình. Chuông điện thoại reo vài giây, ngay khi cậu định cúp máy thì đầu dây bên kia bắt máy, kèm theo tiếng hét giận dữ qua kẽ răng:

"Cậu tốt nhất là có việc gấp, nếu không tôi sẽ đánh cậu đấy!"

Thẩm Hoài: "..." Bao nhiêu cảm xúc xúc động trong cậu phút chốc tan thành mây khói. Cậu gãi đầu ngượng ngùng, rồi đơn giản kể về cô gái trên xe buýt vừa rồi.

Bà Thẩm đang buồn ngủ, chỉ ừ à vài câu cho qua: “Thôi thì ngày mai con đến xem sao, cô bé đó cũng phóng khoáng đấy.”

Thẩm Hoài gọi điện, định nói thêm vài lời cảm xúc, nhân lúc bà Thẩm đang ngái ngủ, cậu hỏi câu mà đã muốn hỏi từ lâu: “Mẹ, mấy năm trước khi mẹ biết con làm công việc này, có phải mẹ đã rất sợ không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi bà Thẩm ừ một tiếng: “Sợ chứ, người có kẻ tốt người xấu, vong linh đương nhiên cũng thế. Con hăng hái muốn giúp đời, chúng ta làm cha mẹ cũng không thể dội gáo nước lạnh vào con. Nhưng con vừa mới trưởng thành, hiểu biết về xã hội còn ít, đáng lẽ đây là lúc con cần cha mẹ giúp đỡ nhất, nhưng chúng ta lại không giúp được gì nhiều…”

Thẩm Hoài xúc động, hít mũi: “Nhưng mẹ đã cho con rất nhiều tiền và rất nhiều tình thương.”

Bà Thẩm: “…” Không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa. Sự dịu dàng của một người mẹ vừa nhen nhóm đã lập tức tắt ngấm. Bà liền qua loa vài câu: “Nếu không có việc gì nữa thì về ngủ sớm đi, nửa đêm thức khuya thế này không phải cách hay đâu.”

Bà thực sự lo con trai mình có ngày sẽ kiệt sức mà chết.

Thẩm Hoài đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng cảm thấy có vật gì đó cứng và sắc nhọn chọc vào lưng.

Giống như một con dao.

“Mày đã thấy gì?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, qua khóe mắt, Thẩm Hoài thấy có nhiều hơn một người phía sau mình. Cậu nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, đầu dây bên kia hiểu ý và không nói thêm gì nữa.

Thẩm Hoài dứt khoát giơ tay lên, tỏ vẻ thật thà: “Tôi không thấy gì cả, tôi chỉ đến đây để thăm mộ thôi.” Cậu chỉ vào một ngôi mộ trước mặt, nói với vẻ nghiêm túc và vô tội: “Đây là anh trai tôi, hai chúng tôi từ nhỏ đã thân thiết, lần này tôi gặp chuyện buồn nên muốn đến đây tâm sự với anh ấy.”

Những người phía sau đang đánh giá xem lời cậu nói có đáng tin hay không, nhưng ngay sau đó, một người bước lên cướp lấy điện thoại của cậu, chửi rủa rồi bật máy lên, nhưng lại phát hiện cần mật khẩu.

“Mở mật khẩu ra.” Người phía sau ra lệnh.

Thẩm Hoài nhếch môi, cảm thấy mình thật xui xẻo. Cậu nhập mật khẩu, nhưng điện thoại đã bị bà Thẩm tắt máy từ trước, chỉ còn lại màn hình trống trơn.

Thẩm Hoài tưởng chuyện chỉ đến đây là kết thúc. Nhưng rồi cậu lại nghe thấy những tiếng thì thầm, xì xào phía sau.

“Anh Cảnh, thằng nhóc này nửa đêm đến đây, chắc chắn thấy gì đó rồi… nói không chừng nó là cảnh sát. Tay chúng ta đã dính đầy máu, thêm một mạng cũng chẳng sao.”

“Gϊếŧ nó đi, để khỏi lộ chuyện.”