Thực ra tôi cũng không rõ lắm
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Xa xa, những ánh đèn màu sáng lấp lánh ôm trọn màn đêm, tiếng trò chuyện ồn ào bao trùm khắp quảng trường.
Ý thức dần dần trở lại, Thẩm Hoài cố gắng kiềm chế đôi mắt mở to trong khoảnh khắc, khuôn mặt cứng đờ, toàn thân chỉ còn sót lại hai chữ:
—— “Chết tiệt!”
"Cậu, cậu sao lại nghĩ vậy?" Biểu cảm của Thẩm Hoài có chút không tự nhiên, không biết nên xác nhận hay phủ nhận. Nếu xác nhận thì hơi ngượng, dù rằng chuyện cậu là tài xế vong linh cả nhà đều biết; nếu phủ nhận thì cũng ngại, vì vừa mới nói hai người làm bạn với nhau, nói dối thì không phù hợp với bạn bè.
Cậu chỉ có thể cố gắng hỏi lại và tìm cách chuyển đề tài.
Trần Nguyên Tổ khẽ cúi đầu, gương mặt nghiêm túc nhưng cũng thật đáng yêu. Cậu ấy đang suy luận nghiêm túc: "Thực ra tôi cũng không chắc. Nhưng... nhưng anh không có giờ làm việc bình thường, dường như luôn chú ý đến các vụ án hình sự khác nhau. Nếu chỉ là sở thích thì anh sẽ không xuất hiện kịp thời như vậy."
Làm sao mà Thẩm Hoài biết ngay trong ngày Trương Thiết rơi xuống tử vong, lại nhanh chóng nắm được thân phận của Trương Thiết, đến khu làng trong thành phố, biết rõ căn hộ của Trương Thiết và thậm chí còn biết chìa khóa của ông ta giấu trong đôi giày cao su.
Trần Nguyên Tổ nhớ lại những lần tiếp xúc với Thẩm Hoài, khi Thẩm Hoài nhiều lần đến căn hộ của Trương Thiết trong khu làng, cậu ta thực sự luôn ở nhà. Vì thế, Trần Nguyên Tổ táo bạo đoán rằng việc Thẩm Hoài chú ý đến vụ này như vậy hẳn là vì trước đó Thẩm Hoài đã biết Trương Thiết — hoặc đã biết về cái chết của ông ta.
Nhưng cái chết của Trương Thiết... chỉ có thể là vong linh của ông ta đã báo cho Thẩm Hoài.
Kết hợp với sự kiện xe buýt vong linh làm náo loạn diễn đàn tâm linh ở Hải Thành, trí tưởng tượng phong phú của Trần Nguyên Tổ đã không thể kìm lại việc liên kết chúng với nhau.
Trần Nguyên Tổ không phải kiểu người giỏi che giấu cảm xúc, nên lúc này cũng không kiềm chế được mà hỏi Thẩm Hoài. Nhưng khi nhìn vào nét mặt của Thẩm Hoài, Trần Nguyên Tổ đại khái đã hiểu rõ, tuy vậy vẫn không tránh khỏi cảm giác vui mừng: anh ấy không bịa đặt dối trá để lừa mình. Làm sao anh ấy có thể thành thật như vậy, điều mà cậu sẽ không bao giờ có được.
Thẩm Hoài hít một hơi sâu, cảm thấy rằng người trẻ ngày nay thật sự không thể xem thường, mặc dù cậu chưa bao giờ xem thường họ.
Cả hai cùng ngầm hiểu mà chuyển sang chủ đề khác, nhưng chưa được bao lâu, Trần Nguyên Tổ lại quay lại vấn đề cũ, tỏ vẻ rất tò mò: “Vậy là thật sự có vong linh sao? Vậy có địa ngục không?”
Thẩm Hoài đang đan tay lại với nhau, bực bội xoay xoay ngón tay, nghe vậy chỉ cười nhẹ bất lực: "Đừng mê tín, không có những thứ đó đâu."
“Thật vậy à?” Trần Nguyên Tổ có chút thất vọng, "Vậy sau khi chết, người ta sẽ đi đâu? Có thể nào họ còn ở lại bên cạnh anh không?" Nếu như vậy thì cũng hay đấy. Nhưng Thẩm Hoài nhanh chóng ngắt lời tưởng tượng của cậu ta.
Thẩm Hoài lắc đầu, hai tay đan chéo làm thành một dấu “×”: "Người chết rồi sẽ đi đến nơi mà họ cần phải đến, cơ bản là chỉ lưu lại được khoảng nửa tháng thôi. Nhưng chết rồi là chết, tôi cũng không biết có kiếp sau hay không."
Cậu nói với giọng nghiêm nghị: "Vì vậy hãy sống cho tốt."
Trần Nguyên Tổ khẽ đáp một tiếng, ánh mắt nhìn về phía những người trẻ không xa, lúc này họ đang chụp hình chung, cười nói vui vẻ. Trong ánh mắt cậu ấy thoáng lộ ra chút ghen tị.
Thẩm Hoài để ý đến ánh mắt ấy, trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại ra: "Chụp chung một tấm nhé?"
“Thật hả?” Nghe thấy lời này, Trần Nguyên Tổ lập tức quay đầu lại, mang theo sự mong đợi và niềm vui rõ ràng.
Thẩm Hoài gật đầu, mở máy ảnh lên, hơi nghiêng về phía cậu ta. Cậu giơ điện thoại lên, trong camera trước có thể thấy rõ bóng dáng của người phụ nữ tóc dài bạc trắng bên cạnh đang dựa vào.
Hai người không quá thạo việc chụp ảnh, học theo cách của người khác, nhẹ nhàng tiến gần nhau rồi chụp một bức hình chung.
Chưa kịp hạ điện thoại xuống, Thẩm Hoài đã nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ bên cạnh: “Nếu… tôi chỉ nói là nếu, cái chết của Trương Thiết có liên quan đến tôi, anh sẽ... anh sẽ ghét tôi chứ?”
Thẩm Hoài đột nhiên cảm thấy mũi mình cay cay, cậu khẽ đáp: “Tôi biết.”
Cậu quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên Tổ, nhưng lại thấy cậu ta đang dùng một tay chống sau lưng, tay còn lại giơ lên cao, các ngón tay khép lại như thể muốn nắm lấy ánh sáng của đèn đường trong lòng bàn tay. Một lúc lâu sau, Trần Nguyên Tổ mới thở dài, nói: “Đúng vậy, ai cũng không phải kẻ ngốc.”
Nói xong, cậu ta quay đầu lại, tiếp tục: “Mắt của ông ấy, đúng là do tôi móc ra.”
Đã có dự đoán từ trước, nên khi nghe những lời này, trong lòng Thẩm Hoài lại cảm thấy rất bình thản, có lẽ cậu đã sớm lường trước được tình cảnh này. Tuy nhiên, cậu vẫn có chút thắc mắc: “Tại sao? Tại sao lại nói cho tôi biết?”
Người đối diện vừa định mở miệng nói, nhưng chuông điện thoại của Thẩm Hoài vang lên, người gọi là Chu Đảng. Cậu khẽ cau mày, biết rằng Chu Đảng gọi vào lúc này chắc chắn có việc gấp, chỉ đành xin lỗi nhỏ một câu, rồi nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, ngữ khí cũng rất xin lỗi, nhưng có chút gì đó kỳ lạ:
"Không làm phiền hai người chứ?"
"Hành tung của người mặc đồ đen trên cầu vượt Vân Hạc đã được rà soát và xác định. Cậu có muốn đến đồn cảnh sát để ghi chép và nắm tình hình không?"
Thẩm Hoài hít một hơi sâu: "Nhanh vậy sao? Ừ, ừ, tôi sẽ đến ngay." Cậu cúp máy, quay lại nhìn Trần Nguyên Tổ, ánh mắt mang theo vẻ áy náy.
Trần Nguyên Tổ đã đoán được, chỉ mỉm cười nhẹ, vẻ bình thản và thoải mái: "Thật ra, tôi đã biết sẽ có ngày này. Đi thôi, đến đồn cảnh sát nói tiếp."
Trên xe, Thẩm Hoài tận mắt thấy đối phương đặt tấm ảnh chụp chung vừa rồi làm màn hình khóa và hình nền điện thoại, rồi nghe cậu ta lẩm bẩm: "Đến lúc đó... anh có thể rửa tấm hình này đưa tôi không? Tôi sợ khi vào trong, sẽ không có cơ hội ra ngoài nữa."
Cậu ta lại lập tức đùa: "Không ngờ trong một ngày mà vào đồn cảnh sát hai lần, cũng là một trải nghiệm khá mới mẻ."
Thẩm Hoài im lặng không nói, khi xe chạy được nửa đường, cậu bất ngờ nắm lấy tay Trần Nguyên Tổ, giọng đầy chân thành nhưng pha chút do dự: "Cậu nên đi tự thú đi, tự thú thì... đến lúc đó án phạt sẽ nhẹ hơn một chút." Giờ tự thú vẫn còn kịp, án phạt sẽ được giảm nhẹ.
Tài xế phía trước nghe thấy những lời lẩm bẩm, càng nghe kỹ, càng nổi da gà. Trời ơi, rốt cuộc là anh đang chở vị khách kinh khủng nào đây? Cả chuyện tự thú nữa, trời ơi, tốt nhất là giả vờ không nghe thấy, lỡ mà dính dáng vào thì không kịp trở tay.
Nhưng khi xe dừng trước cổng đồn cảnh sát, hai người ngồi ghế sau cũng không làm gì anh ta. Tài xế sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, đạp ga vội vã phóng đi.
—
Trước cổng đồn cảnh sát, Chu Đảng đang đứng đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người, có thể cảm nhận rõ nét sự không hài lòng, cay đắng, và tức giận trong ánh mắt anh ta.
Thẩm Hoài gật đầu với Trần Nguyên Tổ, bước lên trước một bước, kéo nhẹ tay áo Chu Đảng với vẻ mặt căng thẳng nở một nụ cười. Khí chất bí ẩn ban đầu của cậu khi vừa gặp, với mái tóc bạc, nay đã hoàn toàn biến mất, khiến Chu Đảng càng thêm xót xa.
“Chúng tôi… chúng tôi đến để tự thú!” Thẩm Hoài cười ngượng ngùng.
Trần Nguyên Tổ bước lên theo sau, hơi nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Hoài. Nhận được sự khích lệ, cậu ấy cũng gật đầu: "Cảnh sát Chu, tôi đến để tự thú, khai rõ sự việc ở cầu vượt Vân Hạc."
Chu Đảng nhìn thoáng qua hai người, thấy họ chỉ trong một buổi chiều đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, không khỏi vung tay áo: "Vào đi."
Có nghi phạm tự thú là chuyện lớn. Ngoại trừ nhóm cảnh sát như tiểu Triệu đang đến làng trong thành phố để bắt giữ nghi phạm, các cảnh sát còn lại đều cầm cốc nước, tranh thủ nghỉ ngơi, tiện thể theo dõi vụ tự thú và vụ án.
Trần Nguyên Tổ vẫn được sắp xếp ngồi trong phòng thẩm vấn, vẫn là chỗ ngồi như trước, đối diện vẫn là Chu Đảng với gương mặt không chút cảm xúc. Nhưng khác biệt ở chỗ, lần này trong phòng có thêm một số người, ngay cả Thẩm Hoài cũng được phép vào.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Cùng với câu nói đó, ngoài tiếng lật trang giấy và tiếng bút ghi chép của nhân viên, căn phòng chỉ còn lại sự phân tích bình thản của Trần Nguyên Tổ.
Mọi thứ diễn ra đúng như những gì Thẩm Hoài và họ đã phân tích.
Vì chứng rối loạn mặc đồ đối lập và bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu, lần đầu tiên bị theo dõi, Trần Nguyên Tổ chỉ có cảm giác sợ hãi và hoảng loạn. Nhưng sau nhiều lần bị theo dõi và đại khái đoán ra rằng Trương Thiết đang rình mò mình, Trần Nguyên Tổ chỉ còn lại sự tức giận.
“Tôi đã lén quan sát hắn hai ngày, nên biết được giờ đi làm và nơi hắn giấu chìa khóa. Nhân lúc hắn đi làm, tôi vào phòng hắn, và thấy máy tính của hắn không hề cài mật khẩu… Bên trong có nhiều video, đều là những cảnh hắn rình mò người khác.”
“Tôi vừa ghê tởm vừa tức giận, những bức ảnh trong nhà vệ sinh công cộng khiến tôi không thể chịu nổi… Tôi cũng sợ rằng nếu hắn tiếp tục theo dõi, hắn sẽ phát hiện ra tôi là đàn ông, rồi xảy ra những chuyện mà tôi không thể lường trước. Vì vậy, tôi đã ra tay trước, quyết định móc mắt hắn.”
Khi kể đến đây, Trần Nguyên Tổ lo lắng nhìn về phía Thẩm Hoài. Thanh niên tóc bạc nổi bật giữa đám đông không hề tỏ ra khó chịu, chỉ có sự thương xót. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Hoài còn giơ tay làm dấu hiệu “cố lên” để cổ vũ cậu ấy.
Trần Nguyên Tổ có thêm dũng khí, tiếp tục kể về tội ác của mình.
Sau khi phát hiện Trương Thiết chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh công cộng, Trần Nguyên Tổ đã theo sau và đánh vào cổ hắn khiến hắn ngất xỉu. Nhà vệ sinh công cộng ít người lui tới, vì vậy cậu cho Trương Thiết uống một lượng lớn thuốc ngủ rồi để hắn nằm đó, sau đó móc và làm mù mắt hắn.
Nghe đến đây, Chu Đảng hỏi với vẻ nghi ngờ: “Nói cách khác, hiện trường gây án là ở nhà vệ sinh công cộng, nhưng chúng tôi không phát hiện dấu vết máu hay bất kỳ dấu tích nào của cơ thể người tại hiện trường.”
Trần Nguyên Tổ hơi cúi đầu, dùng giọng điệu ngây thơ nói ra sự thật lạnh lùng đầy cẩn trọng: “Vì lúc rảnh rỗi tôi có đọc sách về điều tra tội phạm, nên… tôi đã trải một lớp màng nhựa lên sàn nhà vệ sinh. Sau đó tôi vứt hết lớp màng đó vào bồn cầu và xả trôi.” Khi nói điều này, cậu ngẩng đầu, nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng lại khiến các cảnh sát có mặt đều không kìm được mà rùng mình.
Đối phó với những tội phạm tâm lý tỉ mỉ thế này mới là đáng sợ nhất.
Chu Đảng nhớ lại vụ rơi xác từ cầu vượt, liền đặt câu hỏi mấu chốt: “Trương Thiết chết vào ngày 11 tháng 9, hay vào ngày 13 tháng 9 khi rơi từ cầu vượt Vân Hạc?”
Thẩm Hoài im lặng một lúc, vì cậu nhớ lại Trương Thiết vẫn còn ở căn hộ 802 của khu Giang Viên, và hơn nữa Trương Thiết đã lên xe buýt vong linh vào ngày 12 tháng 9, nghĩa là thời gian tử vong của hắn phải là ngày 11 tháng 9.
Trần Nguyên Tổ có chút bối rối, nói ra một điều mà mọi người cũng không hiểu rõ: “Thật ra… tôi cũng không rõ lắm.”