Có liên quan đến anh đúng không?
Edit: Phụng
Beta: Phụng
Nghe lời nói của Chu Đảng, không chỉ Trần Nguyên Tổ mà cả những người trong phòng bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rõ sự căng thẳng.
Thẩm Hoài hít thở sâu, nhìn sang người đàn ông bên cạnh mặc trang phục giản dị nhưng nét mặt đầy nghiêm nghị – đó là chuyên gia tâm lý được Cục Cảnh sát Hải Thành mời tới, một người tinh thông nhiều lĩnh vực như tâm lý học hành vi, tâm lý tội phạm.
Ông vừa mới đến, còn đang uống nước nhưng ánh mắt không rời khỏi màn hình giám sát.
Cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, người đàn ông trung niên quay sang, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu rất lo lắng cho người bên trong, cậu ấy là bạn của cậu à?"
Thẩm Hoài gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi không mong cậu ấy là hung thủ."
Người đàn ông trung niên ừ một tiếng, rồi tiếp tục nhìn vào hai người đang trò chuyện trong màn hình, thỉnh thoảng đưa ra vài lời nhận xét cho Thẩm Hoài.
—
Sau câu hỏi của Chu Đảng, Trần Nguyên Tổ cũng hít thở sâu, hai tay siết chặt lấy chiếc váy nhỏ của mình, hoàn toàn không che giấu sự căng thẳng. Cậu nói: "Tôi... tôi biết một chút. Tôi biết anh ta là người đã theo dõi tôi, và tôi cũng biết anh ta sống đối diện phòng tôi. Nhưng về cái chết của anh ta, tôi không rõ lắm."
Người đàn ông trung niên bên ngoài nhận xét, giọng nói qua tai nghe truyền tới Chu Đảng: "Sự căng thẳng của cậu ấy rất rõ ràng, những cử chỉ vô thức của cậu ấy cho thấy hai điều: Thứ nhất, cậu ấy thực sự có liên quan đến vụ việc, và những cử chỉ ấy là cách để giảm bớt căng thẳng. Thứ hai, cậu ấy có tính cách nhút nhát, không quen đối mặt và giao tiếp trực tiếp với người khác, có thể gọi là mắc chứng sợ giao tiếp xã hội."
Chu Đảng lặng lẽ lắng nghe, rồi bắt lấy lỗ hổng trong lời nói của Trần Nguyên Tổ, hỏi tiếp: "Sau khi biết Trương Thiết theo dõi mình, cậu đã có hành động quá khích nào với anh ta không? Vụ việc mắt anh ta bị móc ra có liên quan đến cậu không? Theo phán đoán của cảnh sát, Trương Thiết mất tích vào ngày 11 tháng 9, và chết vào lúc 2 giờ chiều ngày 13 trên cầu cạn Vân Hạc. Ngoài việc anh ta đã theo dõi cậu vào tối ngày 11, liệu ngày 12 cậu có gặp anh ta không?"
Trần Nguyên Tổ khẽ lắc đầu: "Tôi không chú ý lắm. Và... và tôi cũng không thể đánh lại anh ta."
Chu Đảng gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng bác bỏ lời biện minh của cậu: "Có nhiều cách để làm hại một người, như dao, gậy, thậm chí là rượu, điện giật, tất cả đều có thể khiến một người đàn ông trưởng thành to lớn tử vong. Chỉ có thể nói rằng trong trường hợp đối đầu trực tiếp, người nhỏ con và yếu thế sẽ gặp bất lợi."
Trần Nguyên Tổ mím môi, khuôn mặt xinh đẹp vẫn lộ rõ vẻ căng thẳng, nhưng cậu không trả lời câu hỏi của Chu Đảng.
Chu Đảng cầm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi. Sau khi nhận được tin báo phát hiện thi thể Trương Thiết vào ngày 13, pháp y đã tiến hành kiểm tra ngay lập tức, xác định thời gian và nguyên nhân tử vong. Theo kết quả kiểm nghiệm, nạn nhân thực sự chết do ngã từ độ cao lớn, ngoài việc bị móc mất đôi mắt trước khi chết, trong dạ dày của Trương Thiết còn phát hiện một lượng bánh mì chưa tiêu hóa hết và chất tồn dư của thuốc ngủ quá liều.
Điều này cũng cho thấy Trương Thiết đã bị đánh thuốc mê sau khi bị móc mắt. Dựa vào đoạn video giám sát trên cầu cạn Vân Hạc, trong lòng Chu Đảng đã dần hình thành một số phỏng đoán.
Anh mở điện thoại, phát video giám sát trên cầu cạn Vân Hạc, đợi Trần Nguyên Tổ xem xong rồi mới hỏi: "Video giám sát ngày 13 cho thấy, có một người đàn ông mặc đồ đen, đi xe đạp kiểu 28 chở nạn nhân lên cầu cạn. Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, nạn nhân đột ngột tỉnh lại và do một sự cố không xác định đã trèo qua lan can rồi ngã xuống tử vong. Cậu đã từng thấy chiếc xe đạp 28 đó chưa? Cậu có ấn tượng gì về người đàn ông mặc đồ đen trong video không?"
Trần Nguyên Tổ ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói rằng cậu không rõ.
Người đàn ông trung niên ngoài phòng khẳng định: "Cậu ta đang nói dối, nhưng dựa trên biểu hiện và hành động nhỏ của cậu ấy, có thể thấy cậu ta không có cảm giác tội lỗi hay hối hận về cái chết của nạn nhân. Điều này có thể chứng minh hai khả năng: Một là cậu ta là kẻ chuyên nghiệp, tàn nhẫn đến mức không còn bận tâm đến mạng người; hai là cậu ấy thực sự không gϊếŧ chết nạn nhân trực tiếp, nhưng cũng không cảm thấy áy náy về những hành động mà cậu ta đã tham gia. Dựa trên hồ sơ của vụ án và của nghi phạm, tôi suy đoán hợp lý rằng mắt của nạn nhân có thể do cậu ta móc, nhưng việc nạn nhân rơi xuống có thể là một tai nạn, hoặc có thể cậu ta còn có đồng phạm."
Thẩm Hoài khẽ ừ, đồng ý với nhận xét của chuyên gia tâm lý.
Tuy nhiên, cố ý gây thương tích dẫn đến thương tật nghiêm trọng, đặc biệt là gây tổn hại nghiêm trọng như vậy, có thể bị phạt tù từ mười năm trở lên. Nếu thực sự Trần Nguyên Tổ đã móc mắt Trương Thiết, việc cậu phải ngồi tù là không thể tránh khỏi. Trừ khi cậu có được sự tha thứ từ gia đình nạn nhân và chứng minh rằng hành động của mình không có chủ ý, khi đó mới có cơ hội được giảm án trong phiên tòa xét xử.
Thẩm Hoài không khỏi thở dài một cách nặng nề.
—
Trong phòng thẩm vấn:
Chu Đảng lật giở tập báo cáo trong tay, im lặng không nói. Căn phòng thẩm vấn yên ắng đến mức ngoài tiếng bút của cảnh sát Tiểu Triệu ghi chép, không còn âm thanh nào khác.
“Tại sao cậu lại muốn đổi công việc?” Chu Đảng đột ngột hỏi, “Theo điều tra, cậu vừa từ chức tại một công ty giải trí truyền thông, nhưng trong các bản hồ sơ xin việc mới của cậu, tất cả đều là công việc liên quan đến chữ viết, như biên tập, viết lách. Sự thay đổi lớn như vậy là do cậu đã gặp phải điều gì sao?”
Trần Nguyên Tổ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, như thể cả hai đều hiểu được một điều gì đó mang tính chất đặc biệt.
Trần Nguyên Tổ để lộ chiếc cổ mảnh mai của mình, cúi đầu đầy vẻ yếu đuối. Cậu biết Thẩm Hoài chắc chắn đang theo dõi mọi động tĩnh của họ từ phòng bên cạnh, vì vậy cậu thẳng thắn nói: "Tôi muốn làm bạn với một người. Tôi hy vọng có thể hiểu sở thích của anh ấy, và mong rằng sau này có thể cùng nhau đọc sách và học tập."
Chu Đảng cười mỉm, nhưng không thật lòng: "Cậu đã điều tra về người đó à?"
Trần Nguyên Tổ ngẩng đầu, không chịu thua: "Sao có thể chứ? Chúng tôi trò chuyện rất hợp nhau."
Chu Đảng tiếp tục: "Hy vọng cậu không liên quan gì đến vụ án này, vì luật pháp sẽ không bỏ qua bất kỳ hung thủ hoặc kẻ đồng phạm nào."
Trần Nguyên Tổ đáp khẽ: "Tôi đương nhiên biết." Cậu từ lâu đã biết rõ sự thật này, và... cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Cuộc đời 25 năm của cậu là một mảnh đất hoang vu, cho đến ba tháng trước, khi gặp Thẩm Hoài, cậu mới lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp.
Cậu từng nghĩ mình có thể lén lút tận hưởng chút ấm áp đó, nhưng... có lẽ số phận con người thực sự là do trời định.
Cậu dường như sinh ra đã định sẵn sẽ phải sống trong cảnh khốn cùng và đau khổ.
Người đàn ông trung niên quan sát cuộc đối thoại của họ, rồi đột nhiên cũng cười theo, quay sang Thẩm Hoài nói: "Cuộc trò chuyện của họ khá thú vị, ba người đàn ông và tình bạn, thật buồn cười."
Thẩm Hoài bĩu môi, không trả lời.
—
Không có chứng cứ quan trọng chứng minh Trần Nguyên Tổ phạm tội, vì vậy cuộc thẩm vấn kết thúc, và cậu bước ra ngoài. Dường như cậu có khả năng phớt lờ mọi người xung quanh, ánh mắt chỉ dừng lại ở Thẩm Hoài đang đứng đó với khuôn mặt đầy lo lắng, ngậm cây kẹo mυ'ŧ. Trần Nguyên Tổ bước tới, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường của đồn cảnh sát, rồi ngượng ngùng mời: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?"
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ trên tay, khẽ nói: "Cậu đói rồi à? Bây giờ mới 3 giờ, nếu chưa đói thì chúng ta có thể đi dạo quanh đây." Cậu liếc nhìn trang phục của Trần Nguyên Tổ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm... bộ đồ của cậu không phù hợp để đi chơi ở công viên giải trí nhỉ."
Những trò chơi cảm giác mạnh có lẽ không phù hợp lắm.
Không biết từ khi nào, Chu Đảng đã đứng bên cạnh họ, anh giả vờ vô tình xoa bụng, vẻ mặt bình thản nói: "Hai người đàn ông đi công viên giải trí thì có gì vui đâu, hay là đi tham quan đồn cảnh sát cho rồi."
Thẩm Hoài giật mình, ngạc nhiên nhìn Chu Đảng một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Sao anh vừa cứng nhắc vừa cổ hủ thế? Anh sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Chu Đảng: "… Tôi cổ hủ à?" Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân, không biết lời mình vừa nói có gì sai. Nhưng… đúng là hai người đàn ông đi công viên giải trí cũng thấy hơi lạ.
"Đúng vậy, hơn nữa anh còn đề nghị chúng tôi tham quan đồn cảnh sát." Thẩm Hoài huých nhẹ vai vào bờ vai rắn chắc của Chu Đảng, "Chúng tôi vừa mới rời khỏi đây mà."
Chu Đảng vốn dĩ không vui, nhưng sự gần gũi của Thẩm Hoài ngay lập tức khiến anh cảm thấy tốt hơn. Thôi, bỏ đi, anh vốn không phải người nhỏ mọn như vậy. Đi công viên giải trí thì sao chứ...
Tặc, vẫn thấy không vui.
"Không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi xem phim đi." Trần Nguyên Tổ nhìn hai người họ vừa nói vừa cười, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại, nốt ruồi đỏ dưới mắt cậu ấy như ẩn như hiện, bộ trang phục nữ tính này thực sự khiến người khác cảm thấy thương xót.
Ngoại trừ Chu Đảng, anh chỉ thấy nghi phạm này đang cố tỏ ra đáng thương.
Xem phim? Hai người đàn ông vào rạp phim tối tăm xem phim chung... nghe không ổn chút nào.
Thẩm Hoài thì không quá bận tâm về việc xem phim, nhưng giờ này cũng chỉ có thể đi xem phim, nên cậu gật đầu đồng ý, thế là họ cùng nhau thảo luận một cách công khai.
Người đàn ông trung niên tựa vào cửa, quan sát động thái của nhóm người bên này, cười nói với cảnh sát Tiểu Triệu: "Mấy năm trầm ổn của Tiểu Chu xem chừng bị quăng vào bụng chó rồi. Nhìn xem anh ta thế nào kìa, ngay cả việc che giấu cảm xúc cũng chẳng thèm nữa."
Nhưng rõ ràng, bản thân anh ta hoàn toàn không nhận ra điều gì... Thật thú vị.
—
Nói là đi xem phim, nhưng thực ra cả hai đều không biết rõ về phim nào nên chỉ chọn một bộ hoạt hình quốc nội đang hot. Tình tiết sôi nổi của bộ phim khiến cả hai đều cảm thấy rất thoải mái.
Xem xong phim, cũng đã hơn sáu giờ, họ giải quyết bữa tối tại một nhà hàng Trung, sau đó thong thả đi bộ tiêu hóa đến quảng trường, ngồi xuống ghế dài và tiếp tục trò chuyện.
Bên cạnh họ, một nhóm thanh niên tụ tập, trò chuyện rất sôi nổi, thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười lớn mà Thẩm Hoài nghe rõ mồn một.
Đột nhiên, câu chuyện của họ chuyển hướng, bắt đầu bàn tán về sự kiện "xe buýt vong linh" đang gây xôn xao ở Hải Thành gần đây.
“Ê, dạo này không ai chụp được chiếc xe buýt vong linh số 22 nữa, mấy lời trên diễn đàn nói có thật không nhỉ?”
“Nghe bảo xe buýt vong linh chỉ chở những người chết oan, đúng rồi, gần đây ở Hải Thành có vụ chết oan nào không? Nếu có ai theo sát vụ đó, chúng ta có thể xin học hỏi kinh nghiệm, biết đâu lại tình cờ gặp may.”
“Chưa biết tài xế xe buýt vong linh có phải người hay không, nhỡ người ta không phải là người thì sao. Tớ thấy nên có chút kiêng dè thì hơn.”
“Haha, tụi mình chỉ đang tán gẫu vui thôi mà. Gần đây không phải vụ ở cầu cạn Vân Hạc gây xôn xao lắm sao? Nghe nói mắt của nạn nhân còn bị móc ra, không biết là ai mà ác độc đến thế, ảnh chụp thi thể lan truyền khắp nơi.”
“Đúng vậy…”
Góc nhỏ này bỗng trở nên im lặng một lúc.
Trần Nguyên Tổ trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngưỡng mộ nhàn nhạt, cậu ấy nhìn khung cảnh náo nhiệt của nhóm thanh niên, nhỏ giọng nói: “Thực ra, thực ra tôi luôn muốn có những người bạn tốt như vậy, để cùng nhau trò chuyện, vui chơi.”
“Chúng ta hiện giờ chẳng phải là bạn sao? Khi nào muốn vui chơi thì cứ tìm tôi.” Thẩm Hoài rút điện thoại ra, “Chúng ta đã kết bạn rồi mà, có chuyện gì cứ nhắn tin cho tôi, à, cũng nên trao đổi số điện thoại nữa.”
Trần Nguyên Tổ mỉm cười nhẹ: “Thực ra... ba tháng trước tôi đã gặp anh, lúc đó ở ga tàu hỏa Thịnh Hải.”
Gương mặt Thẩm Hoài lộ rõ sự ngạc nhiên, cậu bắt đầu cố nhớ lại những gì đã xảy ra ba tháng trước. Nhưng đáng tiếc là không thể nhớ ra được điều gì đặc biệt, càng không nhớ được khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nguyên Tổ.
Trần Nguyên Tổ dường như đang chìm vào hồi ức, cậu ấy nói: “Tôi đã đi qua rất nhiều nơi, sau đó có người nói rằng tìm việc ở thành phố Thịnh Hải rất dễ, nên tôi đã đến đây. Lúc đó tôi tiếc tiền cước vận chuyển, mang theo bao tải đựng đầy đồ đạc xuống tàu, và rồi gặp anh.”
Lúc đó, cậu ấy thực sự rất hoang mang, không có bằng cấp, trong tay dù đã tiết kiệm được chút tiền nhưng không có nơi ở cố định, cũng không có chỗ dựa tinh thần, tình cảnh thật thê lương. Khi xuống tàu, cậu ấy đi theo dòng người, dừng lại nhiều lần giữa đường, nhưng không ai chủ động hỏi xem cậu ấy có cần giúp đỡ không. Lúc đó cậu ấy nhếch nhác đến mức không nhận ra chính mình qua hình phản chiếu trên kính.
Rồi Thẩm Hoài xuất hiện, mái tóc bạc quá nổi bật, những bước chân mạnh mẽ của cậu cũng rất nổi bật, dáng vẻ cúi xuống đưa cho cậu ấy chai nước và hỏi cậu ấy định đi đâu cũng thật nổi bật. Thẩm Hoài xách bao tải, chỉ cho cậu ấy đường đến khu làng trong phố, tiễn tận ra ga tàu điện ngầm và nói: “Thịnh Hải chào đón cậu.”
Chính khoảnh khắc đó, Trần Nguyên Tổ quyết định ở lại Thịnh Hải.
—
Thẩm Hoài không ngờ bản thân và Trần Nguyên Tổ lại từng có một cuộc gặp gỡ như vậy, trong lúc im lặng, cậu lại nghe thấy Trần Nguyên Tổ nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh: "Thực ra... tôi cũng từng xem qua diễn đàn, có người nói rằng tài xế xe buýt vong linh số 22 rất có thể là một ẩn sĩ, chuyên chở những vong hồn chết oan."
"Tôi... tôi luôn nghĩ rằng nếu điều đó là thật, thì chắc chắn trong nhiều vụ án chết oan, phải có dấu vết của người này."
“Tôi… tôi biết vụ án phân xác ở khu căn hộ Giang Viên đã được phá gần đây, anh đã quen Chu Đảng từ lúc đó. Vụ án lần này... anh cũng có mặt.”
“Vì vậy…” Trần Nguyên Tổ nhìn Thẩm Hoài bằng đôi mắt sáng long lanh, ánh mắt tập trung và nghiêm túc, “Vậy tuyến xe buýt 22 có liên quan đến anh phải không?”
—
Tiểu kịch trường vui nhộn:
Chu Đảng: Hai người đàn ông đi công viên giải trí, xem phim?
Sau đó:
Chu Đảng (háo hức): Chúng ta cùng đi xem phim, đi công viên giải trí nhé.