Quyền nuôi bé Nan Nan
Edit: Phụng
Beta: Phụng
"Cho mày năm trăm? Gia đình này đến năm xu còn không có."
Thẩm Hoài hành động nhanh nhẹn, mắt thấy tay làm, cậu nhanh chóng chộp lấy một chiếc băng ghế dài đặt ngang trong sân, nhấc một đầu lên chỉ vào bà lão, quát: “Còn động tay động chân nữa là tôi không khách khí đâu!”
Nói gì thì nói, cái băng ghế này thật sự nặng, nhìn cách làm thì chắc hẳn dân làng Thất Lý Loan tự lên núi đốn gỗ về làm, rất chắc chắn.
Nhưng điều đó cũng khiến Thẩm Hoài chỉ giơ được hai phút là tay đã mỏi nhừ.
Tuy tay có mỏi, nhưng con người thì không thể yếu thế.
Cậu đứng chắn ngay cửa chính của căn nhà, mạnh mẽ đuổi cả nhà kia ra sân, rồi vô tình liếc nhìn cô bé Nan Nan, nghiêm túc hỏi: “Những người khác đâu?”
Bé Nan Nan tay vẫn cầm chén cháo trắng, nghe vậy lập tức làm ra vẻ mặt sầu khổ, giọng nghẹn ngào: “Người nhà chúng cháu đều ở đây rồi, phòng nông cụ phía sau không có ai…”
Một câu này của bé quá hợp tác.
Thẩm Hoài lập tức diễn theo: “Không có thì thôi, khóc lóc cái gì.” Nói xong, cậu xách băng ghế chạy thẳng về phía gian phòng nhỏ phía sau.
Ở Thất Lý Loan, người dân thường thích xây một cái sân nhỏ sau nhà, trong đó có vài gian phòng rộng khoảng bảy tám mét vuông dùng làm kho nông cụ hoặc phòng chứa đồ, nhà vệ sinh cũng thường nằm ở sân sau.
Chạy đến sân sau, chỉ cần nhìn thoáng qua, Thẩm Hoài đã biết người bị nhốt ở đâu— chỉ có một gian phòng là khóa lại.
Đúng là “giấu đầu hở đuôi,” quá lộ liễu.
Đoạn đường ngắn ngủi này mà ông lão ác độc cùng đám người kia đã đuổi kịp. Lão này cũng khôn ranh, dặn đứa cháu khóa hai cổng sau lại.
Lão không tin trong cái sân nhỏ bé này, cả nhà lão lại không xử lý được một thanh niên.
Vậy là trong sân sau chỉ còn lại Thẩm Hoài, lão già ác độc, bà lão, hai chị em sinh đôi và bé Nan Nan.
"Chậc, được rồi, tôi vốn là người đặc biệt tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều sống như Lôi Phong vậy." Thẩm Hoài tùy tiện quẳng băng ghế xuống đất, "Cảnh tượng sắp tới đây tôi cũng không dám nhìn."
Lão già ác độc nhanh tay chụp lấy chiếc băng ghế mà Thẩm Hoài vừa quăng xuống, lão nhấc ghế lên, bà lão giơ cao cây chổi lớn, cả hai không màng đến mạng sống mà dùng hết sức lực tấn công Thẩm Hoài. Kết quả là cả hai cùng ngã xuống, ôm lấy eo rêи ɾỉ, đau đến nỗi không thể đứng dậy nổi, cứ như thể sắp chết đến nơi.
Thẩm Hoài mỉm cười gượng gạo nhưng không kém phần thân thiện, sau đó chậm rãi đi về phía phòng nông cụ trong ánh mắt kinh hãi của gia đình kia. Cậu nhìn chiếc khóa to trên cửa, rồi quay đầu lại nhìn đám người đó.
Họ lập tức run rẩy ba hồi.
“Tôi đã khuyên các người đừng tự chuốc lấy họa rồi, nhìn xem, lớn tuổi rồi mà còn phải chịu khổ thế này.” Vừa nói, Thẩm Hoài vừa cố tình thêm dầu vào lửa, vừa lấy sợi dây bạc từ chiếc đồng hồ ra, chỉ ba năm nhát là đã mở được ổ khóa. Cậu quay đầu lại cười một cái.
Hai chị em sinh đôi sững sờ tại chỗ, không dám động đậy. Bố mẹ chúng vốn hung dữ, cầm chổi lớn và băng ghế mà còn không giải quyết được, thì chúng đâu dám lên mà tự chuốc rắc rối.
Bé Nan Nan mắt sáng lên, lập tức lao về phía phòng nông cụ, nước mắt rơi lã chã, vừa khóc vừa gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Thẩm Hoài bước theo sau, cậu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thân hình biến dạng, dung mạo tiều tụy, khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi. Dù vậy, qua ngũ quan và khí chất của chị, có thể thấy rằng trước đây chị ấy từng là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Người phụ nữ bị trói bằng dây thừng, trong miệng nhét một mảnh vải rách, bị vứt bừa bãi vào một góc. Dường như chị luôn giữ tư thế ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt sáng rực, ẩn chứa những cảm xúc quá phức tạp.
Nhìn thấy chị ấy, Thẩm Hoài chợt nhớ đến một bông hoa tầm xuân nở rộ mà cậu từng nhìn thấy từ lâu.
Tiếng động lớn ngoài cổng sân và tiếng khóc của con gái đã kéo chị trở lại thực tại. Trong sự mong đợi, chị nhìn thấy một thiếu niên đi ngược ánh sáng về phía mình—mái tóc trắng khiến chị suýt tưởng rằng mình đang nhìn thấy một thiên sứ.
Quả thực, cậu chính là thiên sứ đến cứu cô khỏi hố lửa.
"Chị không sao chứ? Đừng sợ, bây giờ chị đã an toàn rồi." Thẩm Hoài nhanh chóng lấy miếng vải trong miệng người phụ nữ ra, sau đó cởi dây trói cho chị, đồng thời giải thích tình hình hiện tại để chị ấy yên tâm, “Tôi tên là Thẩm Hoài, cảnh sát đã vào làng kiểm tra, họ sẽ đến ngay bây giờ. Nếu chị cần giúp đỡ gì, cứ nói ra, chúng tôi nhất định sẽ cứu chị ra khỏi làng này.”
Chỉ cần chị ấy muốn đi, sẽ không ai có thể ngăn cản được nữa.
Người phụ nữ đột nhiên rơi nước mắt, chị đã nghĩ rằng cả cuộc đời mình sẽ bị vùi lấp trong ngôi làng này. Chị nắm chặt lấy vạt áo của Thẩm Hoài, sau đó tự vung tay tát mình một cái thật mạnh: “…Không phải mơ…”
Thật sự có người đến cứu rồi.
—
Nan Nan bất lực và mơ hồ co người lại một góc nhìn họ, bé vốn định gọi "mẹ", nhưng rồi lại im lặng.
Bé đã từng xem trên tivi, có một người phụ nữ rất giống mẹ mình cũng khóc lóc và hét lên: “Cả nhà các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ bắt hết các người vào tù…”
Lúc trước, Nan Nan không hiểu vì sao mẹ thỉnh thoảng lại chửi rủa người nhà, nguyền rủa họ sẽ chết không còn đường sống.
Nhưng mỗi khi mẹ chửi xong, mẹ lại bị đánh. Đôi khi là bố đánh, đôi khi là ông bà đánh, có khi cả nhà cùng đánh.
Nan Nan rất sợ. Trong ký ức của bé, mẹ luôn là người mở mắt nhìn mình đầu tiên mỗi sáng. Bé không hiểu tại sao gia đình mình lại như thế này, hoàn toàn không giống trên tivi.
Ông bà và bố, cùng cô dì chú bác, cũng không giống trong phim. Họ không bao giờ cho bé ăn đùi gà, không mua quần áo đẹp, và cũng không kể chuyện cho bé nghe.
Mẹ dường như yêu bé, nhưng cũng có lúc không yêu. Khi yêu, mẹ gọi bé là Nan Nan, bảo bé sau này hãy rời xa gia đình này, đừng bao giờ quay lại; khi không yêu, mẹ bảo bé cút đi, nhưng sau khi chửi, mẹ lại khóc.
Khi Nan Nan lên năm tuổi, bé đột nhiên nhận ra, trên tivi mới là đúng, còn nhà bé thì sai. Mẹ không thuộc về nơi này, mẹ đã bị bố bắt về.
Bé muốn thả mẹ đi, nhưng mẹ không đi được, mà bé cũng không thể đi.
Nhưng giờ đây, mẹ có thể đi rồi.
—
Khi Chu Đảng và nhóm của anh bước qua cổng sân đã mở rộng, họ nhìn thấy một cậu bé nhỏ tuổi đang đứng canh ở cửa sau, trên mặt có chút hoảng sợ.
Chế ngự một đứa trẻ thật dễ dàng, huống chi cậu bé hoàn toàn không phản kháng, co rúm lại và thu mình vào một góc. Chỉ khi mở cửa sau, họ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra:
Dưới đất là cảnh tượng hỗn loạn, hai ông bà già đang rêи ɾỉ; hai người phụ nữ cuộn mình ở góc; còn ở cửa phòng nông cụ, Thẩm Hoài đang đỡ một người phụ nữ, khi thấy họ, cậu mỉm cười.
Thẩm Hoài vẫy tay: “Chu Đảng, đây là người vô tội bị họ giam cầm và buôn bán. Cả nhà này đều là bọn buôn người. Mấy đứa nhỏ thì không chắc, nhưng hai ông bà già này tuyệt đối không vô tội.”
Nói xong, cậu nghiêm túc nói tiếp: “Cả Thất Lý Loan này là ổ buôn người, chúng bắt đầu buôn bán từ mười năm trước. Chị Trương đây nói rằng chị ấy còn biết vợ của vài nhà khác cũng bị mua về.”
Chu Đảng và những người khác nét mặt nặng nề, lập tức báo cáo lên cấp trên, đồng thời nhận được thông tin rằng cảnh sát Tiểu Triệu và đồng đội đã đến chân núi Hải Thanh, dự kiến khoảng nửa giờ nữa sẽ tới.
Ông lão ác độc và bà lão đã bị khống chế, cùng với Triệu Lão Tam bị bắt giữ.
Những gì chị Trương biết không nhiều. Năm nay chị 30 tuổi, quê ở thành phố C, tám năm trước, vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm. Khi đang có ý định gia nhập cuộc sống công sở, chị quyết định đi du lịch để khép lại thời sinh viên, nhưng khi tỉnh dậy, chị đã ở trên xe.
Sau khi nhận ra mình bị bán làm nô ɭệ, chị Trương rơi vào tuyệt vọng và đã nhiều lần trốn thoát, nhưng mỗi lần đều bị đánh đập tàn nhẫn.
"Tôi nhớ rõ người đánh tôi, hắn có một khối u lớn trên cằm và rất nhiều hình xăm trên cánh tay." Chị Trương hồi tưởng lại quãng thời gian bi thảm đó, đôi mắt đầy lửa giận và căm hận, "Tôi luôn ghi nhớ khuôn mặt hắn, nếu một ngày nào đó tôi gặp lại..."
Chị nhất định sẽ đâm chết người đàn ông đó.
Sau khi bị bán vào ngọn núi này, chị Trương bị bán cho gia đình này với giá 20.000 tệ, và từ đó bắt đầu chuỗi ngày địa ngục.
“Đứa con đầu tiên, họ nói đã mời người kiểm tra, là một bé trai. Sau đó, tôi tìm cách ngã từ cầu thang xuống, sảy thai…”
“Đứa con thứ hai, họ nhốt và trói tôi lại... Kết quả sinh ra một bé gái. Ha ha ha.”
Chị Trương nhìn Nan Nan với ánh mắt phức tạp, rồi quay đi: “Họ còn muốn sinh thêm con, nhưng tôi quyết không sinh. Họ cũng không muốn thả tôi, càng không dám cho tôi làm việc nhà, chỉ biết hành hạ tôi không ngừng.”
Nghe câu chuyện, mọi người nhất thời không nói nên lời, mọi lời an ủi đều trở nên nhạt nhòa: “...Chị đã tự do rồi.”
Tuy nhiên, người đàn ông có “khối u” mà chị Trương nhắc đến khiến cảnh sát đặc biệt chú ý. Thẩm Hoài nhớ lại bọn người của anh Khánh và khẳng định: “Trong số những kẻ bắt cóc tôi, không có ai có vẻ ngoài như vậy.”
Tám năm trước, có lẽ băng nhóm này chỉ là những kẻ buôn bán nhỏ lẻ, nhưng trong suốt tám năm qua, số lượng người bị bán chắc chắn đã tăng lên không ngừng. Để phá hủy mạng lưới buôn người khổng lồ này, cảnh sát phải điều tra sâu hơn để tìm ra mắt xích quan trọng.
Anh Khánh chính là một trong những mắt xích đó. Là người cung cấp người cho Thất Lý Loan, anh Khánh chắc chắn biết ai là đầu sỏ, và chắc chắn có liên hệ với bọn chúng.
Cần phải tiêu diệt băng nhóm này trước khi chúng kịp vượt biên.
—
Sau khi cảnh sát Tiểu Triệu đến, họ lập tức trang bị vũ khí nóng và tiến hành kiểm tra từng hộ gia đình trong số hơn 30 nhà. Những ai không hợp tác hoặc làm loạn đều bị trói lại bằng dây thừng. Họ tìm kiếm cho đến khoảng hai giờ chiều mới phát hiện ra trong 36 hộ dân có 8 người phụ nữ từng bị buôn bán.
Con số gây sốc này khiến mọi người bàng hoàng. Gần một phần ba cư dân của Thất Lý Loan phải mua vợ vì không thể tìm được người kết hôn.
Lý do họ chọn mua bán người khiến ai nghe cũng phải cạn lời: Ngôi làng quá nghèo, không có tiền. Trước đây việc kết hôn đều do người trong làng tự giải quyết với nhau. Vì ngôi làng nằm sâu trong núi, không có dân cư xung quanh, việc rời khỏi núi đòi hỏi sự can đảm và quyết tâm, điều mà họ không có. Thế hệ này qua thế hệ khác, huyết thống trong làng đã hòa trộn với nhau. Hơn nữa, tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến con gái trong làng sớm trở nên khan hiếm.
Khi đám người Triệu Lão Tam đến tuổi 16, 17, họ ra ngoài tìm việc làm, nhưng do không thể làm những công việc chân chính cần đến sức lao động, họ liền tìm cách kiếm tiền từ những con đường bất chính.
Trộm cắp, lừa đảo, thậm chí làm tay sai, họ đều đã thử qua. Nhờ một cơ duyên, họ quen biết anh Khánh, nhưng anh Khánh không dám dẫn họ theo vì lo ngại rằng những người từ cùng một làng không an toàn. Băng nhóm của anh Khánh thường xuyên thay đổi nơi ẩn náu và không dám ở một chỗ quá lâu.
Tuy nhiên, khi được cung cấp lao động miễn phí, anh Khánh không từ chối, cho phép họ tiếp nhận phụ nữ và trẻ em từ Hải Thành, rồi chia hoa hồng cho mỗi phi vụ.
Có lẽ đã quen với cuộc sống ở thành phố lớn, đám người Triệu Lão Tam không còn xem trọng phụ nữ trong làng và muốn tìm vợ từ bên ngoài.
Triệu Lão Tam, do có khuynh hướng tính dục đặc biệt, lại ưa thích bé trai, nên đã dấn thân vào con đường ngày càng sâu hơn này.
—
Trước khi bắt giữ anh Khánh, Chu Đảng và nhóm của anh đã liên lạc với gia đình của chị Trương và những người phụ nữ bị buôn bán. Về đứa trẻ xấu số chết trong nhà Triệu Lão Tam, danh tính của em cần phải điều tra thêm trước khi thông báo cho gia đình.
Trong khi Chu Đảng dẫn đội bao vây núi Hải Thanh để tiến hành cuộc truy bắt, Thẩm Hoài lại phải đối mặt với một tình huống nan giải.
——Vấn đề liên quan đến quyền nuôi dưỡng cô bé Nan Nan.