Lúc này, bát mì chay không thêm rau mùi được mang lên, Tần Vụ bỏ điện thoại xuống, chỉ chăm chú thưởng thức món mì.
Một lúc sau, Tần Vụ nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên.
Cô vừa xì xụp húp mì, vừa ngẩng đầu lên theo bản năng.
Tần Vụ nhìn thấy hàng xóm đối diện mặc sơ mi trắng đẩy cửa kính rồi rời đi.
Đúng lúc này anh cũng quay đầu lại, nhìn vào trong tiệm.
Tần Vụ chỉ thấy qua ánh đèn sợi đốt bị hơi nóng làm cho mông lung, dưới đèn đường, đường nét cơ thể anh mờ ảo, phía sau là dải ánh sáng được nối với nhau từ những chiếc đèn ô tô nhấp nháy trên đường.
Cô không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Chỉ thấy anh ngoái đầu nhìn qua đây một lát.
Thực ra lúc Tần Vụ bước vào, Hứa Gia Niên đã nhận ra trong tiệm có khách tới.
Anh cũng chú ý thấy Tần Vụ tiến lại gần anh, lúc cách anh hai cái bàn, cô đứng lại, suy nghĩ một lát rồi rời đi.
Hứa Gia Niên nhạy bén, chỉ từ hành động nhỏ, anh đã biết ý định của Tần Vụ.
Có lẽ trong lúc bản thân không hay biết gì, anh đã chiếm mất vị trí mà vị khách mới tới kia thường hay ngồi.
Vì thế khi rời đi, Hứa Gia Niên không hay có thói quen để ý người khác đã quay đầu tò mò tìm kiếm Tần Vụ.
Sau cánh cửa kính mơ hồ, anh cũng không nhìn rõ dáng vẻ Tần Vụ.
Chỉ thấy đằng sau hơi nước mờ mịt, ánh đèn sợi đốt làm đã phác họa lại dáng người mảnh khảnh của cô đầy tinh tế, nửa bên mặt trắng trẻo, mộc mạc, giống như bức tranh bạch miêu*.
*Tranh bạch miêu là những bức tranh vẽ đường nét rõ ràng, chi li, dùng đơn sắc.
Trong ấn tượng của anh, Tần Vụ là một người, tuy nhiên đằng sau chữ người ấy phải thêm một từ.
Là con gái.
Tần Vụ lề mề thêm một lát, sợ gặp mặt hàng xóm đối diện kia rồi lại phải chào hỏi không cần thiết.
Thanh toán xong, cô tới siêu thị nhỏ cạnh đó.
Những người thường lui tới khu chung cư này vàng thau lẫn lộn, gần như hạng người nào cũng có.
Siêu thị gần đây nhất nằm ở ngã tư một con phố, cách đó không xa là những quán bar và hộp đêm ầm ĩ.
Tần Vụ không thích những nơi quá ồn ào, vì thế sau khi tới nơi, cô vội vàng chạy vào cái siêu thị nhỏ, chọn các loại mì gói bày trên kệ hàng.
Ở nơi không người, Tần Vụ chống eo, thở dài một hơi.
Thấy một đống xanh lè trên kệ hàng mà như thấy cả một bầu trời tuyệt vọng.
Vấn đề hiện giờ là rốt cuộc cô có nên lấy mì vị gà hầm nấm không ai cần đến, còn sót lại trên kệ hàng không.
Tần Vụ không có quá nhiều yêu cầu khắt khe về ăn uống.
Nhưng vị gà hầm nấm này khó ăn lắm.
Tần Vụ thầm than một câu lại phải tốn tiền rồi, sau đó cô quét đống mì vị nào đó đắt đỏ hơn vào giỏ hàng.
Lúc rời đi, cô nhìn thấy một chàng trai cao lớn mặc quần túi hộp, áo phông kiểu nam có thiết kế hợp tác thương hiệu, anh ta đang nhìn cô, chiếc khuyên trên đuôi lông mày lóe sáng.
Đứng ở khoảng cách xa thế này mà Tần Vụ còn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta.
Chắc đây là một thanh niên thuộc dạng lông bông vừa buông thả trong quán bar ở con phố kia.
Tần Vụ nhìn anh ta, trên mặt không có bất kỳ vẻ ghé bỏ nào, cô chỉ nhấc giỏ hàng đi vòng qua.
“Người đẹp, không ăn gà hầm nấm à?” Anh ta giơ tay chặn Tần Vụ lại: “Trùng hợp quá, anh đây cũng không thích ăn, có phải hai chúng ta rất có duyên không?”
Tần Vụ: “?” Hình như toàn thể nhân dân Trung Quốc đều không thích ăn vị gà hầm nấm mà nhỉ?
Cô quay người đi vòng qua kệ hàng, không thèm để ý tới đồ ngu nốc cho rõ lắm rượu này.
Lúc thanh toán, anh ta lại bám theo.
Tần Vụ xoa huyệt thái dương, cô xách túi đồ lên, vội vã ra khỏi siêu thị.
Nhân viên thu ngân của siêu thị nhắm mắt làm ngơ, màn kịch ma men quấy rối con gái như này, anh ta đã thấy không biết bao nhiêu lần, chẳng còn xa lạ gì nữa.
“Người đẹp, này, sao em đi nhanh thế?” Người đàn ông kia vẫn bám theo sau Tần Vụ không rời nửa bước.
Vừa rồi ở siêu thị sáng sủa, anh ta đã nhìn rõ vẻ ngoài của Tần Vụ.
Đúng là người đẹp, hơn nữa người đẹp mang theo vẻ lạnh lùng, khó mà không khiến người ta nảy sinh ra loại du͙© vọиɠ nào đó.
Cô đẹp đến mức khiến người ta kìm lòng không đậu mà đi trêu ghẹo.
Vấn đề là anh ta thích kiểu như này.
Tần Vụ vẫn không để ý đến anh ta, cô chán chẳng buồn ừ hử gì, chỉ xách túi đồ, quay về khu chung cư cũ theo con đường lúc trước.
Trên đường về còn phải đi qua rất nhiều con hẻm không có camera giám sát, cũng không có đèn đường.
Một con ma men bám theo cô, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.
Tần Vụ đi vào con hẻm gần đường lớn, con ma men kia đuổi theo, duỗi chân ra, chặn Tần Vụ lại.
“Người đẹp, em đi nhanh thế làm gì, em xem, chẳng phải anh đây vẫn đuổi kịp em sao?” Anh ta nghiêng đầu, cười ngả ngớn.
Tần Vụ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt túi đồ của mình sang một bên.
“Sao hả, người đẹp muốn mời anh ăn mì à?” Anh ta ghé sát gần Tần Vụ, cười trêu ghẹo.