Thực ra sau khi chuyển đến nơi này, Hứa Gia Niên rất ít khi dừng chân ở lại đây.
Suy cho cùng thì anh vẫn phải ra ngoài quay phim, dù cho quay xong cũng không có ai xem.
Trước kia anh cứ tưởng rằng đối diện không có người ở, không ngờ tới hôm nay lại gặp được người ta.
Từ trước đến nay, Hứa Gia Niên không hay để ý tới người khác, lúc xuống lầu, anh chỉ đang nghĩ hóa ra phía đối diện cũng có người ở mà thôi.
Tần Vụ đút tay túi áo, cô cố ý đứng đợi thêm một lát, chờ hàng xóm đối diện rời đi rồi, lúc này mới xuống lầu.
Cô tự nhận bản thân mắc hội chứng sợ xã hội nhẹ, không muốn giao tiếp với người khác.
Tần Vụ cúi đầu nhìn đôi dép tông lào dưới chân mình, lúc ra ngoài, cô lấy bừa một đôi để đeo.
Cô đi ra khỏi hành lang, đội mũ áo hoodie lên và cúi đầu ra khỏi khu chung cư cũ kỹ.
Mặc dù Tần Vụ không thường xuyên lui tới nơi này nhưng mỗi lần quay về thành phố S, cô sẽ qua đây ở một thời gian.
Cô rất thích một quán mì chay ở ngoài khu chung cư, đó là quán ăn duy nhất được xem là hợp vệ sinh ở cái làng trong phố này.
Đi qua con hẻm nhỏ tối tăm, Tần Vụ đến quán mì chay kia.
Đẩy cửa vào, cô nghe thấy chuông gió treo bên cửa kêu leng keng nhắc nhở chủ tiệm có khách ghé thăm.
Bây giờ đã khá muộn rồi, không phải giờ cơm, ông chủ đang mặc áo ba lỗ trắng, ngồi trên chiếc ghế bập bênh đọc báo.
Tần Vụ nhìn thực đơn treo trên quầy, không để ý thấy trong tiệm đang có khách.
“Ăn gì?” Chủ tiệm đặt tờ báo xuống, hỏi Tần Vụ.
“Mì chay, không cho rau thơm.” Tần Vụ nói với ông chủ.
Dưới ánh đèn sợi đốt sáng choang trong tiệm, chiếc cằm nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra ngoài mũ áo hoodie.
Sắc môi Tần Vụ rất nhạt nhưng dáng môi lại xinh xắn, lúc không cười, khóe môi cô hơi nhếch lên, trông y đúc mỹ nhân bước ra từ trong bức họa.
Ông chủ thong thả đứng dậy, càu nhàu: “Tôi nói chứ mấy người trẻ tuổi như các cô, các cậu chẳng quan tâm đến sức khỏe gì cả, mấy giờ rồi mà còn ra ngoài kiếm đồ ăn.”
Tần Vụ không trả lời ông ấy, cô chỉ quay người, đi qua dãy ghế được lau chùi sạch sẽ, chuẩn bị tới vị trí ở sâu trong góc mà bình thường mình vẫn hay ngồi để đợi đồ ăn.
Không ngờ vị trí trong góc ấy đã có người ngồi rồi.
Sống lưng người ấy thẳng tắp, áo sơ mi trắng gấp nếp dọc theo cơ lưng cân đối, tôn lên vóc dáng của anh, trông vừa nhã nhặn lại không kém phần quyến rũ.
Bàn tay như tác phẩm nghệ thuật đang cầm đôi đũa, động tác ăn mì lịch thiệp, không hề phát ra tiếng động nào.
Không gian im phăng phắc.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi, Tần Vụ cũng nhận ra người đang ăn mì kia chính là hàng xóm mới phía đối diện nhà cô.
Cô không có ý định qua chào hỏi, tìm một vị trí không mấy bắt mắt khác ngồi xuống và đợi món.
Lấy điện thoại ra xem có tin nhắn mới không theo thói quen, Tần Vụ nhìn thấy tin nhắn ông chủ làm diễn viên kia gửi tới.
Anh chụp super topic mới được thành lập rồi hỏi cô.
[Gia: Cô giúp tôi à?]
Tần Vụ nhắn lại.
[5: Đúng thế, ông chủ, ngày nào tôi cũng điểm danh. (Vui vẻ)]
[5: Super topic của minh tinh nhà người ta có fan điểm danh, super topic ông chủ cũng phải có.]
[5: Ông chủ yên tâm đi, tôi làm seeder rất chuyên nghiệp.]
[5: (Con mèo đáng yêu vô đối).]
Tần Vụ lạnh mặt, mím môi, nhìn cái meme đáng yêu mình vừa gửi đi.