Tôi Thật Sự Là Fan Của Anh Ấy

Chương 3

Tần Vụ vốn cho rằng một diễn viên đẹp trai như Hứa Gia Niên sẽ có gánh nặng thần tượng khi đóng một vai hỏng hình tượng như thế này.

Nói chung, một diễn viên có cá tính quá mạnh mẽ sẽ không thể diễn tả nhân vật một cách hoàn hảo được, bởi diễn vai gì cũng đều giống chính người nọ mà thôi.

Nhưng Hứa Gia Niên lại khác.

Khoảnh khắc nổi bật của vai diễn được cắt ghép đan xen, là những hình ảnh tạm dừng của nhân vật nam phụ thứ tư do Hứa Gia Niên thủ vai. Vì yêu nên sinh lòng oán hận, và cũng bởi du͙© vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái nên nhân vật này đã bắt cóc và giam cầm nữ chính.

Tình tiết này nằm ở phần cuối cùng của bộ phim chiếu mạng [Xin hãy yêu anh thật nhiều], sau khi nam chính giải cứu nữ chính sẽ là một kết thúc có hậu.

Tần Vụ húp một ngụm mì ăn liền thật lớn, đồng thời nhìn vào video đang dừng ở hình ảnh Hứa Gia Niên diễn vai nam phụ thứ tư, ôm ghì nữ chính trong l*иg ngực, vẻ mặt thản nhiên và bệnh hoạn kia đúng là kỹ năng diễn xuất xuất thần.

Cô vỗ đùi đen đét.

Ơ kìa, vẻ ngoài đẹp trai và diễn xuất hoàn hảo, vậy thì tại sao Hứa Gia Niên vẫn chưa nổi tiếng thế nhỉ?

Tần Vụ lại tạo thêm nhiều tài khoản phụ khác để trả lời dưới bài đăng Weibo về video kia của Hứa Gia Niên trên tài khoản chính thức của phim chiếu mạng.

Cô có linh cảm rằng: Nếu bộ phim này thật sự phát sóng thì có lẽ Hứa Gia Niên sẽ có thể khá hot.

“[Wow] Kỹ năng diễn xuất này thần sầu luôn á!”

“Khi nào bộ phim lên sóng, mấy chế hãy hứa với mị là chỉ được mắng vai diễn thôi nhé. Đừng chửi anh nhà mị có được không? [Tủi thân]”

“Úi, mị lại phát hiện một diễn viên đắt giá nữa rồi nè. Anh nhà mị vừa diễn giỏi vừa điển trai mà sao vẫn chưa nổi tiếng vậy hả? [Hu hu - khóc thật to]”

Ngoài đời Tần Vụ là người trầm lặng và kiệm lời nhưng ở trên mạng lại gõ bàn phím hết sức trơn tru, điêu luyện.

Cô bấm lạch cạch để chuyển đổi tài khoản một cách thuần thục, đồng thời vắt óc bịa ra những câu tâng bốc khác nhau cho Hứa Gia Niên.

Lúc này, tin nhắn WeChat của cô vang lên.

Tần Vụ bèn cất mì ăn liền rồi cầm điện thoại di động lên, phát hiện tin nhắn đến từ Tần Y Lộ.

[Y Lộ: Chị ơi.]

[Y Lộ: Về việc đập vỡ ống kính kia của chị, em xin lỗi nhé.]

[Y Lộ: [nhe răng cười tươi] Vì lúc nãy mẹ cũng ở đó nên em không dám nói gì cả. Em mới lên mạng kiểm tra giá của ống kính này đấy. Chị gửi mã QR cho em đi, em sẽ bồi thường cho chị.]

Vẻ mặt vốn đã hòa hoãn của Tần Vụ chợt trở nên sa sầm. Cô thở dài, bởi cô biết rằng mình không nên trút giận lên Tần Y Lộ.

Tuy nhiên, khi trông thấy ảnh đại diện của Tần Y Lộ là cô gái màu hồng nhạt trên điện thoại, Tần Vụ lại sực nhớ đến chiếc bánh ngọt trên bàn ở nhà lúc nãy, với dòng chữ “Chào mừng QYL về nhà”.

Tần Vụ cầm lấy điện thoại di động, còn Tần Y Lộ vẫn lần lượt gửi tới một loạt tin nhắn.

[Y Lộ: Chị ơi, chị còn ở đó không?]

[Y Lộ: Vừa khéo chị đang ở thành phố S nên hôm nào đó mình cùng đi ăn cơm nha. Em biết một nhà hàng có view đẹp lắm, không khí cũng tuyệt nữa, tay nghề của đầu bếp người Pháp ở đó cũng rất chính hiệu.]

Tần Vụ dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình vài lần.

Thôi bỏ đi, cô vẫn nên... Đừng liên lạc nhiều nữa thì hơn, nếu có mặt cô trong nhà thì sẽ khó xử lắm.

[5: Không cần đâu.]

[5: Không cần trả lại tiền.]

[5: Cũng không cần hẹn ăn bữa cơm.]

Tần Vụ bấm vào góc trên bên phải trang cá nhân của Tần Y Lộ.

Có nên cho người này vào danh sách chặn không nhỉ?

Nên.

Tần Vụ không có tài khoản WeChat của ba mình là Tần Tiên mà chỉ liên lạc với Tần Y Lộ thôi, bây giờ ngay cả WeChat của Tần Y Lộ cũng chẳng còn nữa.

Cô ném điện thoại di động đi nhưng lại phát hiện một chấm đỏ nho nhỏ của tin nhắn đang hiện lên trên tài khoản Weibo ảo của mình.

Tần Vụ tò mò, lúc đầu cô còn tưởng do mình thổi phồng xịn sò quá nên mới có người nhấn nút thích.

Song khi bấm vào, Tần Vụ lại sững sờ.

[Hứa Gia Niên trả lời tài khoản phụ số 1: Cảm ơn bạn.]

[Hứa Gia Niên trả lời tài khoản phụ số 2: Cảm ơn bạn.]

[Hứa Gia Niên trả lời tài khoản phụ số 3: Cảm ơn bạn.]

Tần Vụ: “…” Rốt cuộc thì Hứa Gia Niên có biết đây chính là những bình luận mà anh đã chi năm hào để mua một cái không vậy?

Anh chỉ nói cảm ơn suông chứ không cần trả tiền đấy à?

Không có cửa đâu nhé.

Tần Vụ bèn chụp ảnh màn hình những bình luận tâng bốc của mình rồi gửi cho Hứa Gia Niên.

[5: Ông chủ, tính tiền đi nào.]

Phía bên kia, Hứa Gia Niên cầm lấy chiếc điện thoại di động vừa sáng màn hình bên cạnh cuốn sách chuyên ngành.

Anh bình thản đọc lướt tin nhắn rồi đếm số lượng bình luận mà Tần Vụ đã gửi sang.

Hứa Gia Niên tính chính xác đến từng năm hào, sau đó gửi tiền thưởng cho cô.

Xong xuôi, anh đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục đọc sách chuyên ngành để nâng cao kỹ năng diễn xuất.

Hứa Gia Niên ngồi dựa bên cửa sổ, ánh nắng rạng ngời chiếu vào đang mạ một vầng sáng xán lạn lên góc nghiêng khuôn mặt của anh.

Sự tĩnh lặng và hời hợt của anh không hề ăn khớp với những sợi dây điện lộn xộn, cắt ngang bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Hứa Gia Niên ngồi một mình cạnh cửa sổ, ngay cả dáng ngồi cũng chuẩn mực vô cùng, sống lưng thẳng tắp, cổ tay áo sơ mi màu trắng được xắn lên trên xương cổ tay khoảng ba phần, để lộ mu bàn tay trắng bóc cùng với đường gân xanh và xương ngón tay gồ lên.

Phía sau Hứa Gia Niên là hai chiếc vali to đùng, quần áo bên trong được gấp cực kỳ ngăn nắp, bề mặt chẳng có lấy một vết nhăn nào.

Nếu có người am hiểu ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra: Tất cả quần áo lẫn phụ kiện trong hai chiếc vali lữ hành này đều giống hệt nhau.

Còn điểm khác biệt là: Đồ đạc được đặt bên trong một chiếc vali đều là những sản phẩm thủ công, được đặt riêng để chế tạo bởi các thương hiệu cao cấp, món nào cũng có giá trị hơn mười nghìn hoặc một trăm nghìn nhân dân tệ; trong khi chiếc vali còn lại chỉ là một cái thùng, toàn bộ đều là hàng nhái rẻ tiền hoặc kiểu dáng na ná nhau, có thể mặc thay phiên.

Hứa Gia Niên là một người có thái độ làm việc hết mực nghiêm túc.

Ngay cả việc làm một ngôi sao nhỏ siêu nugu và không có danh tiếng, anh cũng muốn mô phỏng y hệt từ đồ ăn, quần áo cho đến việc ngủ nghỉ.

Hứa Gia Niên cầm lấy chiếc cốc sứ rồi nhấp một ngụm cà phê, sau đó mở laptop siêu mỏng ra, có rất nhiều văn bản báo cáo với bảng biểu được viết chi chít bằng tiếng Anh.

Ngón tay của Hứa Gia Niên gõ nhẹ lên bàn phím để xử lý thông tin nhanh như gió. Đến lúc nghỉ ngơi, anh còn muốn ra ngoài ăn cơm, tiện thể tập thể dục luôn.

Còn phía bên kia, Tần Vụ vừa nhận được tiền thưởng từ Hứa Gia Niên vừa tiếp tục cảm thán rằng: Chỗ nào trong giới giải trí cũng có kiểu người ngốc nghếch nhưng lắm tiền nhiều của cả.

Cô hài lòng nhìn vào những bình luận tâng bốc của mình đang hoàn toàn chiếm cứ top comment dưới các bài đăng Weibo về Hứa Gia Niên. Chẳng có ai khác ngoài Tần Vụ cả nhưng thoạt nhìn cũng khá sôi nổi.

Làm xong việc này, Tần Vụ bèn đăng nhập vào tài khoản chính của mình, tùy ý chọn ra tấm hình trông đẹp trai nhất

trong số đống ảnh trên mạng của Hứa Gia Niên, sau đó bấm tanh tách để photoshop một trận loạn xà ngầu.

Thực ra Tần Vụ chỉ điều chỉnh một vài sắc thái như chỉ số tỷ lệ này nọ thôi, bởi trai đẹp đâu có cần chỉnh sửa gì nữa.

Tần Vụ là một nhϊếp ảnh gia, dẫu không có tên tuổi và cũng chẳng có hợp đồng gì sất nhưng gu thẩm mỹ thì không có chỗ chê.

Bức ảnh này của Hứa Gia Niên vốn dĩ đã được thêm bộ lọc cà mịn da. Cuối cùng khi qua tay Tần Vụ, nó đã có khí chất nguyên bản rồi.

Tần Vụ nhìn vào tài khoản chính của mình rồi bấm mở danh sách theo dõi.

Bên trong chỉ có hai người thôi.

Tần Y Lộ cùng với Hứa Gia Niên mà cô vừa theo dõi.

Số người hâm mộ của Tần Y Lộ: 50.010.000 người.

Số người hâm mộ của Hứa Gia Niên: 1005 người.

Tần Vụ di chuyển chuột lên phía trên tên Tần Y Lộ rồi hủy theo dõi.

Ngày hôm nay, nữ ngôi sao hot rần rần Tần Y Lộ đã mất đi mười mấy fan lâu năm. Nhưng số liệu vơi bớt này nhanh chóng được bổ sung bởi những người theo dõi mới.

Tần Vụ lần lượt xóa bỏ tin tức ban đầu về Tần Y Lộ khỏi Weibo. Chúng đều là những tin tức cũ từ hơn hai năm trước, khi mà đối phương vừa mới nổi danh.

Tần Vụ ghim bức ảnh của Hứa Gia Niên ở vị trí trên cùng với dòng chữ:

“[Vui vẻ] Anh trai bảo bối chắc chắn sẽ hot thôi!”

Tần Vụ sờ cằm đăm chiêu, nhất định cái này cũng phải tính tiền mới được.

Sau khi xử lý mọi việc ổn thỏa, cô mới rảnh rỗi để nằm ngửa trên ghế sofa, sàng lọc lại các tác phẩm của mình.

Vốn dĩ lần này, cô định nhân cơ hội về nhà để nghỉ ngơi nửa năm. Đúng lúc ống kính lại bị hỏng nên cô càng có lý do để không ra ngoài chụp ảnh.

Tần Vụ thở dài, lật mở từng tác phẩm đã lưu lại trong điện thoại di động.

Dưới ống kính góc rộng, những ngọn núi, dòng sông cùng cánh đồng hoang vu thật mênh mang và kỳ ảo. Nhưng lại chẳng có lấy một bóng người trong toàn bộ tác phẩm.

Chỉ có khói bếp lượn lờ bốc lên dưới chân núi tuyết xa xăm mới mang hơi thở của sự sống.

Tần Vụ tiếp tục lật sang bức ảnh tiếp theo. Dưới ống kính tele, một chú chim bói cá đang rũ lông trên đám cỏ lau lay động, co rút một chân để nghỉ ngơi, mang đậm sắc thái hoang dã.

Bất luận là bố cục, ánh sáng hay là khả năng nắm bắt thần thái, các tác phẩm của Tần Vụ đều không chê vào đâu được, đẹp đẽ vô cùng.

Tuy nhiên, Tần Vụ đã tham gia nhiều buổi triển lãm ảnh mà vẫn chẳng có ai hỏi han tác phẩm của cô cả. Khi Tần Vụ hỏi thăm ông Hạng - người thầy chuyên nghiệp của mình và cũng là một người có tiếng trong ngành - ông ấy luôn thở dài rồi đáp: “Tần Vụ à, em có thừa kỹ thuật nhưng lại thiếu sức sống. Chẳng phải chúng ta muốn cho người khác ngắm nhìn các tác phẩm nhϊếp ảnh của mình ư? Vô số tác phẩm của em đều rất hoàn mỹ nhưng lại không có hồn.”

Ông ấy bảo Tần Vụ hãy ra ngoài chụp ảnh nhiều hơn để tiếp tục học hỏi kinh nghiệm.

Thực ra Tần Vụ khá bướng bỉnh. Cô thật sự không thích chụp ảnh con người mà chỉ yêu những thứ mỹ lệ vô ngần.

Mà con người thì cho dù có xinh đẹp đến đâu, họ cũng sẽ có một chút thiếu sót để đạt tới độ hoàn hảo.

Nghe lời giảng giải này của Tần Vụ, ông Hạng bèn nở nụ cười: “Tần Vụ, sự khiếm khuyết cũng là nghệ thuật cả đấy. Em ấy à, hãy quan sát nhiều hơn và chụp ảnh nhiều hơn đi.”

Tần Vụ ngẫm nghĩ, đồng thời lướt tới bức ảnh cuối cùng. Trong hình là một con sói hoang, đây cũng chẳng phải là tấm được chụp dưới ống kính trị giá hàng chục nghìn nhân dân tệ.

Tần Vụ đã chụp nó bằng điện thoại di động. Khi đó, cô đang đi dã ngoại, vì muốn chờ thời tiết có sương mù và tuyết rơi để chụp ảnh nên cô đã dựng lều rồi ở lại đó vài ngày.

Vào ban đêm, không biết vì sao mà sói hoang lại tới khu vực cắm trại ngoài trời.

Con sói kia lao về phía Tần Vụ. Nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào bộ lông xù xì, cái mũi màu đen dính đầy cỏ cây, cùng với hơi thở trắng xóa của nó trong bóng đêm rét lạnh giữa chốn hoang vu.

Tần Vụ nghiêng người trốn tránh, chưa kịp né khỏi móng vuốt của con sói thì đã bị nó cào một cái rồi. Tuy nhiên, cô lại hoàn toàn không phát hiện ra mà chỉ bắt trọn thần thái trong tích tắc ấy. Đôi mắt sói đầy hoang dã và những chiếc răng nanh sắc nhọn đều dừng lại trong bức ảnh.

Tổng thể tác phẩm cực kỳ sống động, được chụp lại trong một khoảnh khắc ngẫu hứng và hiếm hoi vô cùng.

Lúc ấy, Tần Vụ đã nghe thấy âm thanh tanh tách từ camera trên điện thoại di động của mình, sau đó mới nhận ra con sói muốn đuổi cô đi để ngậm lấy hộp cơm trưa có thịt đang mở nắp mà Tần Vụ đặt cạnh ba lô.

Dẫu bây giờ nhớ lại, Tần Vụ vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Độ chính xác của tác phẩm được chụp nhanh này không cao bằng máy ảnh chuyên nghiệp, do đó Tần Vụ cảm thấy thật đáng tiếc.

Cô ấn ngón tay vào điện thoại để tắt màn hình. Trời đã tối rồi.

Tần Vụ vốn định nấu thêm một bát mì ăn liền nữa nhưng mì dự trữ trong nhà đã hết mất rồi.

Cô chỉ có thể thu dọn rác thải để mang ra ngoài, tiện thể mua đồ ăn luôn.

Tần Vụ đóng cửa, lấy chìa khóa chống trộm kiểu cũ để khóa trái cửa lại. Nhưng bên tai cô chợt vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Âm thanh đóng cửa cực khẽ khàng, rõ ràng là ổ khóa đã được mở ra trước khi va chạm, để tiếng động không làm phiền người khác.

Tần Vụ quay đầu lại, để rồi trông thấy một bóng dáng cao lớn ở cánh cửa đối diện. Trang thiết bị của tòa chung cư cũ kỹ này rất tồi tàn, ngay cả đèn hành lang cũng chẳng có, do đó Tần Vụ không nhìn rõ dáng vẻ của anh.

Cô chỉ thấy người đàn ông này cực cao, dáng người cân đối, tỷ lệ thắt lưng gần như hoàn hảo, dường như chiếc áo sơ mi màu trắng trên người đối phương đã được thiết kế riêng cho anh.

Nương theo ánh trăng, Tần Vụ có thể thấy được bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của anh. Nó có màu trắng ngà.

Trong lòng Tần Vụ thầm “chậc” một tiếng. Ngay lúc này, ánh trăng, bóng tối cùng với đôi tay hoàn mỹ không tì vết đã tạo thành một hình ảnh quá đỗi đẹp đẽ.

Lần đầu tiên Tần Vụ có ước muốn được chụp ảnh con người, dẫu chỉ là một bàn tay mà thôi.

Nhưng ngay tức khắc, anh đã rút tay lại, quay người bỏ đi mà chẳng nói một lời nào.

Tần Vụ vẫn chưa nhìn rõ dáng vẻ của anh. Cô chỉ có thể thấy cái bóng lờ mờ của người đàn ông trong cầu thang u ám.

Anh đi rồi.

Tần Vụ chớp mắt, cũng không để tâm nữa. Cô đút đôi bàn tay lành lạnh vào túi quần, bước xuống cầu thang rồi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.