Tần Vụ ngẩng đầu, quan sát thấy nơi này không có camera, cũng hiếm khi có người qua lại.
Cô nhìn con ma men kia càng ngày càng quá đáng, cả người anh ta cũng sắp dán lại đây rồi.
Nhanh chóng đưa ra quyết định, cô đạp một phát thẳng lên bụng anh ta, cái đạp ấy khiến thanh niên lười tập thể dục kia lùi lại mấy bước.
Tần Vụ quên mất mình đang đi dép tông, cô không giữ lại kịp, một chiếc dép trên chân bay ra ngoài.
Cô cũng không thèm quan tâm đến chuyện đó, lấy bình xịt hơi cay phòng thân trong người ra, cô phun thẳng lên mặt tên nát rượu kia.
Rên lên một tiếng thất thanh, anh ta ôm mặt, lăn quay ra đất.
Người đàn ông to con ngã xuống, Tần Vụ nhìn thấy khung cảnh đầu bên kia con hẻm.
Cô thấy bên kia con hẻm là một người cao gầy cân đối, mặc áo sơ mi trắng.
Chiếc điện thoại anh cầm trong tay còn sáng, anh đang định bỏ nó vào túi rồi qua giúp đỡ cô.
Tần Vụ để một bên chân trần, nhìn Hứa Gia Niên.
Sau đó cô lại nhìn con ma men đang đau đớn kêu gào trên mặt đất.
Lúc này điện thoại Hứa Gia Niên vang lên âm báo có người nghe máy, anh bật loa ngoài.
“Xin chào, đây là cục công an quận XX thuộc thành phố S, xin hỏi bạn có gì cần giúp đỡ không?”
Thôi xong rồi.
Tần Vụ thầm than thở trong lòng.
Cảnh sát sắp biết chuyện cô lôi tên ma men kia vào con hẻm này, sau đó đánh anh ta một trận rồi.
Ban đầu Tần Vụ còn thầm than thở trong lòng.
Song đợi đến khi cô nhìn rõ dáng vẻ dáng vẻ của người hàng xóm ở đối diện mình thì lập tức ngớ người.
Khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc, cách đây không lâu, Tần Vụ còn khen khuôn mặt ấy đẹp như tạc tượng đây mà.
Thậm chí cô còn xem đi xem lại nhiều lần, kéo đường cong, chỉnh màu cho khuôn mặt này trên phần mềm chỉnh ảnh nữa kìa.
Đây chẳng phải minh tinh Hứa Gia Niên, nugu đến mức phải bỏ tiền ra mua seeder cho mình hay sao.
Tần Vụ chớp mắt, nghĩ tới vừa rồi mình gặp Hứa Gia Niên ở quán ăn... Cô còn gửi một meme con mèo cực kì đáng yêu cho ông chủ.
Chỉ trong nháy mắt, cô từ bỏ ý định nói rõ thân phận của mình.
Có lẽ Hứa Gia Niên định qua giúp đỡ, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ ra cánh tay với đường nét hút mắt.
Vẻ mặt anh bình thản, đối mặt với tình huống thế này mà anh vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Một lúc sau, anh nhìn cái chân trần của Tần Vụ.
Thấy anh nhìn, cô vội vàng rụt chân về phía sau.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy cái dép đã bị mình đá bay đi ở đâu mất rồi.
Xấu hổ thật đấy.
Nếu không phải Hứa Gia Niên nhìn thấy, cô cũng không ngại đi chân trần như thế này về nhà.
Nhưng bây giờ có người nhìn thấy rồi, cô miễn cưỡng giữ lại ít hình tượng thục nữ còn sót lại vậy.
Tần Vụ co chân lên, nhảy lò cò ra khỏi con hẻm.
Hứa Gia Niên: “...”
Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, hai người túm con sâu rượu nằm trên đất kia lên, người đàn ông đã say đến độ bất tỉnh nhân sự bị áp giải đến cục cảnh sát.
Tần Vụ ngồi ghế sau, cô chà hai tay với nhau, thực ra có phần lo lắng.
Lúc đầu, cô chỉ định dẫn người kia đến con hẻm không người rồi đánh cho một trận nhớ đời thôi.
Không ngờ lại bị Hứa Gia Niên hiểu lầm, suýt nữa xung phong làm anh hùng cứu mỹ nhân.