Bé May Mắn Nhà Họ Vương

Chương 3

Vương lão thái gọi Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm chuẩn bị bữa trưa, bà tự tay lấy thịt lợn rừng còn sót lại từ mùa đông năm ngoái ra nấu, dự định nấu món thịt lợn kho tàu, thịt thỏ xào cay, rau dại xào, thêm món canh trứng nữa.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Vương lão thái giao việc nấu nướng cho Chương Tú Nhi và Triệu Thụ Cầm, còn mình thì vào thăm Cẩm Bình và tiểu tôn nữ. Khi bà vừa bước đến giữa sân, liếc nhìn cổng thấy miếng vải đỏ chẳng biết đã rơi xuống từ khi nào, bà liền vội vã đi ra cửa.

“Chà, không biết nhà họ cao hứng cái gì mà còn treo vải đỏ.”

“Phải đấy, nghe bảo sinh nữ nhi, quý hóa cái nỗi gì. Ngửi mùi thơm kìa, trưa còn kho thịt nữa đấy.”

“Ai da, nói ra thì thì mất lòng, cả làng này bao nhiêu nhà sinh nữ nhi có ai treo vải đỏ đâu, mỗi Vương gia là khác thường.”

Vương lão thái vừa đến cửa liền nghe thấy đám Trần goá phụ đang bàn tán dưới gốc cây gần nhà. Cơn giận của bà bốc lên, bà liền ba bước thành hai, bước nhanh đến trước mặt mấy người kia.

“Ồ, chẳng phải đây là ba bà tám nổi tiếng khắp làng Bảo Phúc sao? Sao thế? Ăn mặn nhiều quá nên phải ngồi đây bàn tán lung tung cho hả dạ chứ gì?”

Vương lão thái chống tay lên hông, đứng dưới bóng cây, trừng mắt nhìn ba kẻ trước mặt. Ba người này, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là những kẻ chuyên buôn chuyện, chẳng bao giờ ra đồng làm việc. Hễ nghe thấy ở đâu có chuyện là chen vào, rồi mang theo chút quà vặt, tìm chỗ mát mẻ mà ngồi bàn tán chuyện của thiên hạ từ sáng đến tối.

“Vương đại nương này, ngươi nói thế là không hay rồi. Cái cây này là của ngươi chắc? Chúng ta ngồi ở đây nói chuyện, có làm phiền gì nhà ngươi đâu?”

Trần goá phụ chẹp miệng, liếc mắt khinh thường rồi kéo giọng nói to. Từ khi Trần lão đại chết, Trần goá phụ vốn đanh đá càng thêm ngang ngược, chẳng ai quản nổi.

Hai người còn lại không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng đầy đồng tình. Một người là Điền lão thái, người còn lại là tức phụ của Dư đại đầu, cả hai đều chẳng phải loại tốt lành gì.

“Cây không phải của ta, nhưng hòn đá dưới mông các ngươi ngồi là do nhi tử ta mang về đấy. Ngồi trên đá của nhà ta mà lại đi nói xấu nhà ta, ai cho các ngươi mặt mũi thế?”

Vương lão thái nói xong còn quay đầu nhìn về phía gian nhà của lão Tam, rồi tiếp tục nói: “Còn nữa, Cẩm Bình nhà ta sinh nữ nhi, ta thích có được không! Các ngươi xem thường nữ nhi à? Các ngươi chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Tự các ngươi là nữ nhân mà lại khinh nữ nhân, coi lại bản thân xem mình là thứ gì chứ!”

Nói xong, Vương lão thái không thèm để ý đến ba người kia nữa, hệt như một con gà trống vừa thắng trận, đắc thắng xoay người bước về nhà. Miệng bà còn lẩm bẩm: “Hừ, dám đứng trước cửa nhà ta mà bàn tán, đúng là không biết xấu hổ.”

Vương Noãn Noãn đang tuần tra quanh đại trang viên của mình thì bất cẩn ngã xuống, đầu lại đập thẳng vào miệng giếng. Trước khi mắt khép lại, nàng chỉ kịp nghĩ: mình có lẽ là kẻ giàu có nực cười nhất, lại chết vì đập đầu vào giếng.