Ngay khi Vương Noãn Noãn cho rằng mình đã chết, bỗng cảm nhận được từng đợt ép chặt, khiến nàng không thở nổi. Đến khi gần như không thể chịu được nữa, nàng cảm giác cơ thể nhẹ bẫng và cuối cùng cũng có thể hít thở sâu, nhưng có gì đó không đúng.
Vương Noãn Noãn cố vươn tay, phát hiện tay mình ngắn ngủn, miệng muốn cất lời nhưng chỉ phát ra những tiếng “a, a, a” non nớt. Một ý nghĩ ngớ ngẩn chợt lóe lên trong đầu nàng: chẳng lẽ… mình đã xuyên không?
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, nàng đã bị bế lên, vùi vào một cái ôm ấm áp, nghe thấy người trước mặt tự xưng là tổ mẫu, vậy người đàn ông kia hẳn là tổ phụ. Nhưng chưa kịp nhìn rõ thêm, nàng đã mơ màng thϊếp đi.
Lúc Vương Noãn Noãn tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một gian phòng lạ lẫm. Nàng ngó quanh bốn phía, căn phòng tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Quay đầu nhìn về phía nam nhân đang cúi sát bên mình, tóc tai chỉnh tề, mày mắt thanh tú, sống mũi cao thẳng, xem ra phụ thân này của mình cũng khá ưa nhìn. Hình như người đang ôm nàng là nữ, Vương Noãn Noãn cố gắng ngóc cái cổ nhỏ xíu lên nhìn, nhưng không thấy rõ mặt, chỉ thấy bàn tay trắng nõn, mảnh mai, tiếc là bề mặt có vài vết chai sần.
Đang mải ngắm nghía, bỗng một cơn buồn tè ập đến, dưới thân nàng lập tức cảm thấy ướŧ áŧ khó chịu. Trở thành đứa bé con quả thực bất tiện!
Vương Noãn Noãn vùng vẫy tay chân, cuối cùng cũng làm phụ thân mình là Vương Thiết Trụ tỉnh dậy, hắn nhìn nàng với vẻ ngờ nghệch.
Thế nhưng, Vương Thiết Trụ không hiểu nàng muốn gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về. Vương Noãn Noãn khó chịu đến mức không nhịn được nữa, há miệng khóc òa.
Nghe tiếng con khóc, Tiền Cẩm Bình mơ màng tỉnh giấc, đưa tay sờ dưới người hài tử mới biết nữ nhi mình đã tè ướt tã.
“Tướng công, nữ nhi tè ướt rồi, tã sạch còn phơi ngoài kia, huynh ra lấy một cái nhé.” Vương Thiết Trụ gật đầu, nhanh chóng đi lấy tã.
Thay tã xong, Vương Noãn Noãn mới cảm thấy thoải mái hơn. Tiền Cẩm Bình bế nàng vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Vương Noãn Noãn cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mẫu thân mình, nhan sắc quả thật xinh đẹp. Khuôn mặt trắng nõn hình trái xoan, đôi mày liễu cong vυ't, ánh mắt trong như thu thủy, sống mũi thanh tú, đôi môi nhỏ nhắn tinh tế.
Vương Noãn Noãn cảm thấy yên tâm hơn. Phụ thân mẫu thân mình đều đẹp như vậy, chắc hẳn mình cũng không đến nỗi xấu xí. Nghĩ đến đây, nàng nhoẻn miệng cười với Tiền Cẩm Bình.
“Tướng công, huynh xem, nữ nhi cười với ta kìa.” Giọng Tiền Cẩm Bình mềm mại vang lên.
Vương Thiết Trụ cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy nữ nhi đang mở to đôi mắt, cười rạng rỡ nhìn mình, lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ấm áp.
“Cẩm Bình, tên của nữ nhi ta nghĩ xong rồi, gọi là Noãn Noãn, Vương Noãn Noãn. Nàng nhìn xem, nụ cười của con thật ấm áp.”
Vương Noãn Noãn nghe tên càng vui mừng hơn, giống hệt tên mình ở kiếp trước. Nàng cười càng tươi hơn.