“Ôi dào, sinh rồi, sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi, mẫu tử bình an!”
Lý đại thẩm vừa nói vừa bế đứa bé bước ra. Vương lão thái và Vương lão đầu tiến lại gần, nhìn tiểu tôn nữ mới chào đời, khoé miệng nở nụ cười. Dù là tôn tử hay tôn nữ, chỉ cần là hài tử Vương gia đã tốt rồi.
Lão Tam, Vương Thiết Trụ lập tức bước vào phòng, hắn thấy mặt thê tử của mình không còn giọt máu, liền đi tới nắm chặt tay nàng. “Cẩm Bình, chúng ta có nữ nhi rồi!” Giọng nói run rẩy, vừa vui mừng nhưng lại chứa đầy lo lắng cho Tiền Cẩm Bình.
Nàng nhìn phu quân của mình, mỉm cười dịu dàng: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.”
Chương Tú Nhi, nhìn thấy cảnh tay nắm chặt tay giữa tiểu thúc và trục lí* cũng không khỏi rưng rưng nước mắt.
*Trục lí (妯娌) chị em dâu - trích Từ điển Thiều Chửu
Ở nông thôn, phần lớn mọi người không mấy để tâm đến việc mang thai, dù vác theo cái bụng to vẫn ra đồng làm việc là chuyện thường ngày. Nhưng Vương gia lại không như vậy. Khi còn ít tháng, thai phụ chỉ làm việc nhẹ nhàng, đến khi bụng lớn thì ngay cả nấu ăn cũng không cần. Chính nàng và hai trục lí thật sự có phúc khi được gả vào một gia đình như thế.
Vương lão thái bế hài tử trao cho Vương Thiết Trụ, bà lấy từ trong áo ra hai trăm văn tiền, sau đó đưa giỏ lễ đã chuẩn bị từ sớm cho Lý đại thẩm, cười tươi tiễn người đi.
Lý đại thẩm cầm lấy lễ vật cũng vui vẻ. Ban đầu bà đến chỉ vì tình nghĩa, không ngờ còn có tiền lẫn quà, bà càng cảm thán người Vương gia biết cách xử lý mọi việc chu đáo.
Tiễn Lý đại thẩm xong, Vương lão thái trở lại sân, gọi lớn: “Tú Nhi, con đi luộc hai quả trứng cho đệ muội con, thêm ít đường đỏ vào, Cẩm Bình vừa sinh xong, chắc hẳn còn mệt lắm, ăn chút gì ngon rồi nghỉ ngơi một chút!”
“Vâng, con biết rồi, con đi ngay đây.” Chương Tú Nhi nhanh chân đi về phía bếp, còn gọi Vương lão đại mang củi vào.
“Lão nhị, con đi lấy miếng vải đỏ treo lên cửa.” Vương lão thái bảo Vương lão nhị, nghe lời mẫu thân, hắn vội vàng đi lấy vải. Ở quê, khi nhà nào sinh con thì người ta treo vải đỏ ở cửa để báo tin mừng, tránh những người có tang đi qua.
Hiện tại nhà nào cũng khó khăn, chỉ khi sinh nhi tử mới có tục treo vải đỏ. Sinh nữ nhi thì người ta cho là xui xẻo, chẳng những không treo vải đỏ mà ở cử cũng chẳng ai để tâm. Nhưng Vương gia cho rằng nhi tử hay nữ nhi cũng là con cháu nhà họ, tất cả đều phải được đối xử như nhau. Hơn nữa, Vương gia có ba người nhi tử, nay có một tôn nữ, càng vui mừng hơn cả khi có tôn tử.
Vương lão đầu nhìn mặt trời thấy chưa tới giờ Ngọ, lão dẫn Vương Đại Trụ và Vương Nhị Trụ lên núi đặt bẫy, xem thử có bắt được gà rừng nào không để bồi bổ cho tức phụ lão tam. Còn Vương Thiết Trụ thì ở nhà ôm hài tử và chăm sóc Tiền Cẩm Bình.