Thấy mẹ chồng đang kéo quần tôi trên ghế sô pha, anh vội vàng hỏi "Thái Doanh, em không sao chứ?"
Trên mặt anh lộ rõ vẻ hoảng sợ, thậm chí anh còn sờ khắp tay chân tôi như thể sợ mẹ chồng làm gì tôi.
Anh vừa nhìn thấy điếu ngải bên cạnh và chậu nước nóng cạnh ghế sofa, anh như nghĩ ra gì đó và vội hỏi:
""Vừa rồi em có bị đau bụng không? Có thấy máu chảy ra không? "
"Ừ, nãy em còn không thể đánh thức anh dậy. May mà có mẹ..."
Tôi sợ hãi trước sự xuất hiện bất ngờ của anh ta và sự "nhiệt tình" khó hiểu của mẹ chồng.
Tôi nhanh chóng kéo quần áo và co ro trong góc sô pha. Mẹ chồng rõ ràng ở ngoài hành lang, Phùng Chí Kiên đã cố ý khóa cửa ra vào rồi mà, tại sao bà ấy lại vào đây được?
Mẹ chồng cười "Không sao, con đi thay quần áo đi, để mẹ giặt đồ cho."
"Mẹ ra ngoài đi!" Phùng Chí Kiên lớn tiếng.
"Mẹ nghe thấy tiếng Thái Doanh khóc nhưng không thấy con có động tinh gì. Nên mẹ mới lấy chìa khóa con đưa đế mở cửa vào, mẹ sợ Thái Doanh xảy ra chuyện nên mới vào thôi, con đừng giận nhé. "
Mẹ chồng ở một bên mỉm cười, rồi bà đưa cho tôi ít nước nóng.
"Thái Doanh, con vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi ngủ tiếp đi."
Phùng Chí Kiên đưa mắt nhìn tôi, anh có vẻ hơi áy náy nhưng cũng không phản bác gì nữa.
Nhưng Phùng Chí Kiên còn không cho mẹ ngủ trong nhà thì sao có thể đưa chìa khóa cho bà được?
Nhưng tôi thấy bên dưới quần có một ít máu và trong người vẫn hơi khó chịu, nên tôi cũng không hỏi gì về chuyện của họ nữa.
Khi tôi vào nhà vệ sinh để thay quần áo, Phùng Chí Kiên đang lớn tiếng gì đó với mẹ chồng trong phòng khách, còn bà chỉ cười cười lấy lệ.
Bà vừa thấy tôi thì vội đấy Phùng Chí Kiên ra, nhiệt tình chạy lại kiểm tra nhiệt độ nước và đưa khăn cho tôi, khiến tôi vừa sợ vừa bực.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi thấy mẹ chồng vẫn đứng đợi ngoài cửa.
Tôi thay bộ quần áo bẩn, bỏ vào giỏ rồi đi ra ngoài.
Không biết tự bao giờ, mẹ chồng đã pha sẵn một cốc nước đường nâu, bảo là giúp an thần và ngủ ngon hơn.
Tôi cầm cốc nước đường nâu, nhìn khuôn mặt tươi cười của bà mà thấy hơi ấm áp, cũng buông xuống cảm giác kỳ quái trong lòng.
Tôi cũng định tìm cơ hội hỏi Phùng Chí Kiên xem trước đây 2 mẹ con họ có xích mích gì.
Dù sao cũng không thể bỏ mặc mẹ mình được, chi bằng tìm cách mà gỡ cái nút thắt này ra.
Tôi bước vào phòng khách với cốc nước đường nâu trên tay. Tôi không thấy mẹ chồng đâu, đoán chắc bà định giặt quần áo cho tôi nên liền quay người lại.
Nhưng trong nhà vệ sinh, tôi thấy mẹ chồng đang cầm cái quần tôi vừa cởi ra rồi từ từ cúi đầu xuống…
Cả người tôi đơ ra tại chỗ, bỗng nhiên Phùng Chí Kiên xuất hiện sau lưng tôi và lên tiếng "Mẹ đang làm gì đấy?"
Mẹ chồng như bừng tỉnh đột ngột, vội vò quần tôi lại rồi ném vào chậu. Bà nhìn chúng tôi rồi cười xấu hổ:
""Thói quen ấy mà. Mẹ thường hay ngửi mùi quần và tất trước khi đem đi giặt."
Lời giải thích của bà ấy cũng có lý, nhưng có máu dính ở trên đó...
Vừa rồi bà cúi quá thấp nên trên chóp mũi còn có chút máu đỏ tươi, trông có chút kỳ quái.
Không biết có phải vì phấn khích hay không mà ngực bà phập phồng lên xuống... giống như có một con chuột đang nằm bên trong.
Tôi cảm thấy hơi bực bội, nhưng vì là mẹ chồng nên cũng không dám nói gì. Tôi định bảo Phùng Chí Kiên giặt quần áo giúp tôi, rồi thuyết phục mẹ chồng mau trở về quê.
Mà Phùng Chí Kiên còn quyết liệt hơn cả tôi, anh trực tiếp kéo mẹ đẩy ra ngoài cửa:
"Mẹ ra khỏi đây đi!"
Mẹ chồng chỉ xua tay và mỉm cười bất lực:
"Không được, "bà mụ ác" đó đã tìm thấy Thái Doanh rồi. Nếu mẹ ra ngoài thì ai giúp Thái Doanh?""