"Bà mụ ác" là một quan niệm ngày xưa, có nghĩa là một người phụ nữ khó sinh, sau đó một xác hai mạng rồi biến thành ma nữ. Người ta cũng bảo, nếu bị "bà mụ ác" tìm đến thì sản phụ sẽ phải chết.
Nhưng đó chỉ là một quan niệm mê tín, mẹ chồng mới ngoài 50 tuổi mà cứ lấy chuyện này ra để dọa tôi.
Nhưng mà Phùng Chí Kiên đột nhiên cứng cả người, anh quay đầu lại nhìn tôi, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Mẹ chồng đẩy Phùng Chí Kiên ra và nắm lấy tay tôi:
"Thái Doanh à, Chí Kiên nó ngủ nhiều như thế thì sao chăm sóc con được. Lát nữa để mẹ ngủ chung với con, nếu có chuyện gì xảy ra thì còn xoay sở được."
Bà ấy nắm tay tôi và dìu tôi vào phòng.
"Không căn ạ." Tôi gượng cười từ chối, rồi nhìn sang Phùng Chí Kiên.
Không phải anh vừa mới định đuổi mẹ đi sao? Tại sao vừa nhắc tới "bà mụ ác" thì liền im lặng?
Gương mặt Phùng Chí Kiên trở nên bối rối, nhưng anh vẫn nói với tôi:
"Tối nay để mẹ ngủ với em đi, mai mẹ sẽ đưa em đến bệnh viện."
Tôi tức giận đến mức suýt nhảy lên, tôi chỉ muốn đến bệnh viện ngay bây giờ.
Nhưng mẹ chồng tôi rất mạnh, tôi không thể gạt tay bà ra được. Bà nửa đẩy nửa kéo rồi ép tôi ngồi xuống, suýt chút nữa đã đè tôi xuống giường.
"Mẹ vừa thấy máu đấy, đừng nhúc nhích."
Nghe bà ấy nói thì bụng tôi liền nặng trĩu, tôi cũng không dám cử động hay phản kháng nữa.
Mẹ chồng cũng nhanh chóng theo tôi vào trong giường.
Dù khó chịu nhưng tôi cũng không có lý do gì để đuổi bà ấy ra ngoài, trong lòng thâm an ủi chắc là mẹ chồng chỉ đang lo cho cháu của bà ấy thôi.
Mẹ chồng dùng tay trái ôm lấy eo tôi, hai tay vẫn luôn xuống, nhẹ nhàng xoa nắn bụng dưới của tôi.
Hình như hành động này hơi thân mật... giống như khi Phùng Chí Kiên phát hiện ra tôi có thai, suốt mấy đêm liền anh ấy đã ôm tôi như vậy và liên tục vuốt ve bụng tôi.
Nhưng đây là mẹ chồng tôi mà!
Tôi vẫn có thể cảm nhận tay bà ấy đang nóng lên và đổ mồ hôi vì quá hồi hộp, làm ướt đẫm bộ đồ ngủ của tôi.
Bà ấy còn vén bộ đồ ngủ lên một chút, đôi tay ấm áp chạm vào bụng tôi, thậm chí cô ấy còn muốn sờ xuống dưới...
Tôi rùng mình sợ hãi nên vội túm lấy tay bà "Mẹi!"
Mẹ chồng khẽ ậm ừ: "Con còn đau bụng không?"
Tôi không còn cách nào khác nên đành phải nói: "Mẹ ngủ đi, để con đi xem Chí Kiên ngủ ở đâu.!"
Rồi tôi đứng dậy, mở cửa phòng và vội vàng đi ngay.
Tôi sợ mẹ sẽ theo ra ngoài lần nữa nên rút chìa khóa và khóa cửa phòng ngủ lại.
Phùng Chí Kiên và tôi mua căn nhà có một phòng khách và hai phòng ngủ, căn phòng còn lại vốn là nơi làm việc của tôi và chỉ kê một chiếc giường nhỏ.
Tôi đi vào thì thấy Phùng Chí Kiên đang quay đầu lại nhìn vào gương, anh đang cố soi thứ gì đó phía sau đầu.
Động tác này khiến anh đau đến mức nhăn nhó.
Anh ấy nhìn thấy tôi thì vội quay đầu lại, lúng túng nói:
"Tối nay để mẹ ngủ với em, mai rồi đến bệnh viện."
Nhưng tôi nghĩ đến cảnh mẹ chồng xoa tay lên bụng mình thì ớn lạnh, sao tôi còn dám ngủ với bà ấy nữa.
Tôi nén nỗi sợ hãi của mình và đi phía sau anh ấy
"Phía sau đầu của anh bị sao vậy? Để em xem giúp anh."
Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là một cái mụn hay gì đó.
Nhưng khi Phùng Chí Kiên cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy hai đốm máu to bằng hạt đậu xanh, vị trí nằm ngay ở phần tủy sống phía sau não.
Trông giống như vừa bị con gì đó cắn.