Bà ấy vừa bước vào, sinh vật lông lá kỳ lạ đó bỗng nhiên chạy tọt ra khỏi gầm giường, rồi chui vào áo quần của bà ấy và biến mất. Nhưng lúc đó, tôi gần như lăn lộn trên đất vì đau, tôi sợ mình sẽ sảy thai mất.
Mẹ chồng dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên bà hỏi tôi có điếu ngải ở trong nhà không.
(Điếu ngải là lá ngải cứu phơi, sấy, nghiền nát, được cuộn lại thành hình điếu, khi dùng đốt nóng và tác động trực tiếp vào huyệt đạo của con người, chữa được nhiều bệnh.)
Tôi đau đến toát mồ hôi hột, với lại tôi cũng biết điếu ngải cũng có chút lợi ích, nên vội chỉ vào ngăn tủ dưới tủ tivi trong phòng khách.
"Không sao đâu, ở quê mẹ cũng từng là bà đỡ, tình trạng như của con đã gặp nhiều rồi. Dùng điếu ngải một chút là đỡ thôi."
Mẹ chồng trực tiếp ôm tôi và đặt lên sô pha, rồi bà đi tìm điếu ngải và hít một hơi như hút thuốc.
Một đầu của điếu ngải kêu xèo xèo, và sau khi hít vào một hơi thì bà thổi hơi thuốc vào rốn tôi.
Khi mẹ chồng thổi hơi vào rốn, tôi cảm thấy như có một dòng điện ấm áp truyền vào vùng bụng đang quặn đau, và cơn đau đã dịu đi rất nhiều.
Mẹ chồng tôi cầm điếu ngải trên tay và xoa nhẹ lên bụng tôi.
Nhưng điều kỳ lạ là mẹ chồng tôi sinh sống ở nông thôn và mưu sinh bằng nghề làm ruộng, thế mà đôi tay bà lại trắng trẻo, mềm mại như không xương, xoa lên bụng rất thoải mái.
Mẹ chồng nói rằng bà ấy là một bà đỡ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe Phùng Chí Kiên nhắc đến điều này. Với lại, ngày nay hầu như người ta đều đến bệnh viện, còn ai gọi bà đỡ làm gì nữa chứ?
"Trong 3 tháng đầu mang thai, nếu nửa đêm đột nhiên bị đau bụng thì theo quan niệm dân gian là do "bà mụ ác" tìm đến. Đứa trẻ ch.ết yểu khi chưa chào đời sẽ muốn ăn thịt thai nhi trong bụng con, chiếm vị trí của thai nhi và đợi đến ngày được ra đời. "
Mẹ chồng tôi vừa xoa bụng vừa liếc nhìn ra cửa.
"Trong tình huống như vậy, thường "bà mụ ác" sẽ ngăn cản người khác giúp đỡ. Hằng ngày Chí Kiên ngủ không sâu giấc, tại sao hôm nay lại ngủ say như chiết được."
Bàn tay ấm áp của mẹ chồng xoa nhẹ, cơ thể vốn căng thẳng của tôi cũng từ từ thả lỏng ra.
Sự lo lắng và sợ hãi cũng biến mất, điện thoại di động vốn định gọi cấp cứu trên tay cũng rơi xuống ghế.
Tôi nhìn kỹ mẹ chồng, tuy bà ăn mặc hơi cổ hủ nhưng nước da và sức khỏe của bà khá tốt.
Ngay cả khi bà ấy nói rằng đang ngủ ở hành lang thì cũng không gây ra tiếng động nào.
Bố mẹ tôi không thể giúp tôi chăm sóc con cái nên tôi nghĩ nhờ mẹ chồng ở lại là tốt nhất.
Tôi định sẽ nói chuyện với Phùng Chí Kiên và hỏi tại sao lại mâu thuẫn với mẹ như vậy, nếu mẹ có thể ở lại chăm sóc bọn trẻ thì tốt hơn là thuê bảo mẫu. Dù sao thì bà ấy cũng không thể hại cháu ruột của mình được.
Tôi mơ hồ bên những làn khói từ điếu ngải. Còn mẹ chồng thì vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước, nói là muốn giúp tôi lau máu trên cơ thể.
Vừa nghe thấy câu nói đó thì tôi tỉnh giấc ngay lập tức. Cho dù cùng là phụ nữ với nhau thì vẫn hơi ngượng, nên tôi vội vàng ngồi dậy:
""Để con vào nhà vệ sinh.!"
Nhưng mẹ chồng nhất quyết giữ tôi lại: "Đều là phụ nữ thì có gì mà ngại, mẹ từng giúp người ta đỡ đẻ và lau ở vùиɠ ҡíи đó thôi."
Tôi chưa kịp nghĩ gì, mẹ chồng đã đưa tay kéo quần ngủ của tôi xuống "Không sao, con xấu hổ cái gì. Đợi con sinh xong, nếu không có sữa thì phải dùng sữa của mẹ đấy."
Tôi không biết tại sao bà ấy lại nói như vậy. Nhưng bà ấy vừa kéo quần tôi vừa nhìn dọc theo vòng eo.
Dường như có cái gì đó động đậy trong lông ngực của mẹ chồng, và phát ra âm thanh "chít chít" như tiếng chuột kêu.
Tôi sợ hãi phản kháng, nhưng mẹ chồng còn khỏe hơn, bà ấy nâng người tôi lên, một tay còn lại kéo quân tôi xuống.
Tôi hét lên một tiếng, ngay khi tôi cảm thấy ớn lạnh ở bụng dưới, thì mẹ chồng nhăn mũi lại và khuôn mặt đầy vẻ phấn khích.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của
Phùng Chí Kiên "Sao mẹ lại vào đây? Nửa đêm mẹ hút ngải cứu làm gì?"