Từ lúc kết hôn xong thì tôi mới chỉ gặp mẹ chồng được 1 lần.
Sau khi biết tin tôi mang thai, bà ấy đã nhất quyết đến nhà để chăm sóc, thậm chí còn chưa đợi chúng tôi suy nghĩ thì bà đã đến tận cửa.
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng Phùng Chí Kiên chồng tôi lại không đồng ý, anh bảo mẹ chồng phải quay trở về quê ngay.
Mẹ chồng khẳng định muốn ở lại chăm sóc đứa cháu trong bụng, nên bà trực tiếp ôm chiếc chăn bông trên giường lên, còn nói rằng nếu không thể ở trong nhà thì bà sẽ sống ở hành lang.
Tôi thấy mẹ chồng tỏ thái độ nghiêm túc như thế thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng ngay khi bà ôm chăn bông lên, một sinh vật gì đó to bằng lòng bàn tay, giống như một con chuột hay con mèo con, nó chui ra khỏi cổ áo mẹ chồng và chui tọt xuống gầm giường.
Tôi sợ hãi hét toáng lên, vội lấy chiếc móc áo để tìm kiếm dưới gầm giường, nhưng lục lọi một hồi vẫn không thấy gì cả. Mẹ chồng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu:
"Thái Doanh, con tìm cái gì ở dưới giường vậy?"
""Vừa rồi con thấy có một con chuột to như thế này, nó vừa chui vào gầm giường rồi."
Tôi hơi sợ nên gọi thêm Phùng Chí Kiên vào.
"Làm sao có thể có con chuột to như vậy, con có nhìn nhầm không?"
Mẹ chồng liếc mắt nhìn, rồi cầm chăn bông để chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngay sau đó, tôi nhận thấy một vài vết xước đỏ trên cổ bà ấy, vết xước mỏng và hơi dài, như có thứ gì đó vừa bò qua. Ngực bà cũng trở thành một bên lớn, một bên nhỏ.
Chẳng lẽ con chuột lớn đó thực sự chui ra từ cổ áo của mẹ chồng?
Mẹ chồng đã bước ra ngoài với chiếc chăn bông trên tay và bà thì thầm với Phùng Chí Kiên:
"Đừng cố đuối mẹ đi, bất kế thế nào, mẹ cũng phải chờ Tôn Thái Doanh sinh đứa trẻ này ra."
Phùng Chí Kiên tức giận gầm lên, chiếc cốc trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tôi không biết tại sao quan hệ giữa mẹ con họ lại căng thẳng như vậy, nhưng để bà ngủ ngoài hành lang thì không tốt cho sức khỏe, với lại để hàng xóm nhìn thấy thì cũng không hay lắm.
Thôi thì cứ để mẹ chồng vào nhà trước, chuyện còn lại sau này hãy nói tiếp.
Nhưng Phùng Chí Kiên đã nắm lấy tay tôi và ngăn cản tôi bước ra ngoài. Anh còn khóa trái cửa, và lớn tiếng nói răng tôi phải giúp anh thuyết phục mẹ chồng trở về.
Tôi tức đến mức đau bụng nên chỉ biết hét lên: "Đây là mẹ của anh, không phải mẹ của em."
Nhưng sau khi tôi nói những lời này, khuôn mặt của Phùng Chí Kiên ngay lập tức tái đi.
Anh ta lẩm bẩm một lúc rồi bảo tôi phải đi ngủ sớm.
Nhưng làm sao tôi ngủ được, lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến cảnh mẹ chồng đang năm ở ngoài hành lang.
Tôi dỏng tai lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mơ hồ nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ, như thể một đứa trẻ đang khóc lóc ầm ĩ.
Tiếng khóc như phát ra từ dưới gầm giường, có khi lại vang lên ở ngoài cửa. Nhưng tôi sợ quá nên không dám đi ra ngoài nhìn, chỉ có bụng tôi là bỗng nhiên đau đớn dữ dội.
Tôi vội vàng lay gọi Phùng Chí Kiên, nhưng anh đã ngủ say như chết, dù tôi có gọi bao nhiêu lần thì cũng không tỉnh dậy.
Nhưng bình thường anh ấy không ngủ như chết thế này!
Cuối cùng, tôi cảm thấy hơi nóng lần lượt truyền xuống cơ thể, bụng đau nhói như có thứ gì đó đè lên.
Tôi không thể nhờ vả gì được ở Phùng Chí Kiên, nên liền bước ra khỏi phòng và định gọi xe cấp cứu đến bệnh viện.
Nhưng cơn đau ngày càng dữ dội, tôi đau đớn kêu lên:
"Phùng Chí Kiên!"
Thật kỳ lạ, dù tôi có gọi thế nào đi chăng nữa thì Phùng Chí Kiên cũng không tỉnh.
Ngược lại cửa lại bị đẩy ra, mẹ chồng ngoài hành lang không hiểu sao lại có thể vào trong nhà.
"Thái Doanh, con bị sao vậy?"