Nàng Chỉ Có Thể Là Của Ta

Chương 11

Chỉ có những kẻ hạ đẳng mới nghĩ rằng Bạch Nguyệt là người của Điềm Họa Thủy.

Điềm Họa Thủy là ai chứ? Chỉ cần cô ấy động ngón tay, đấu trường sẽ mang đến cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.

Cô ấy sẽ để mặc thứ thuộc về mình chạy lung tung bên ngoài sao?

Nhất là hiện tại, bất cứ ai có chút nhan sắc nhưng không có sức mạnh đều không dám vào phòng tắm công cộng.

Vì không ai biết chuyện gì có thể xảy ra với họ.

Điềm Họa Thủy sẽ để đồ của mình bị kẻ khác động vào sao? Nực cười!

Nữ alpha vừa cười vừa lắc lư bước về phía Bạch Nguyệt.

Hơn nữa, cô ta cũng chẳng sợ Điềm Họa Thủy, cùng lắm thì đánh nhau thôi.

Omega này, cứ để cô ta hưởng thụ trước.

Nhìn người đang tiến đến gần, Bạch Nguyệt sợ hãi co rúm lại, gần như sắp dính chặt vào bức tường.

Cô ta định làm gì? Sao cô ta lại đến gần?

“Bạch Nguyệt phải không? Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em đâu.”

“Em muốn đi theo tôi không? Tôi có thể bảo vệ em.”

Nữ alpha bước đến trước mặt Bạch Nguyệt, nàng vung con dao trong tay, định đâm cô ta.

Nhưng khoảng cách sức mạnh giữa họ quá lớn.

“Hừ!” Nữ alpha cười khẩy, đánh văng con dao khỏi tay Bạch Nguyệt, rồi nhanh chóng tóm lấy cổ tay nàng, bàn tay to lớn bao trọn lấy tay nàng.

Bắt đầu xoa bóp.

Tay của Bạch Nguyệt rất mềm mại, chỉ sau vài lần bị nữ alpha thô bạo xoa nắn, đã ửng đỏ lên và đau nhói.

Nhưng Bạch Nguyệt không dám phản kháng, thậm chí không dám cử động, nàng sợ rằng nếu làm điều gì đó quá đáng, sẽ khiến người trước mặt nổi giận.

Nhưng chỉ xoa bóp thế này, cô ta sẽ không thỏa mãn.

Nữ alpha bất ngờ ôm lấy Bạch Nguyệt, hai tay vòng qua eo nàng, đẩy nàng dựa vào tường.

“Đừng… đừng làm đau tôi, tránh ra...”

Hơi nóng vừa tích tụ trong phòng tắm lập tức tan biến hết.

Lưng nàng bị ép chặt vào bức tường lạnh lẽo, khiến cả cơ thể Bạch Nguyệt nổi da gà.

Trái tim nàng như rơi xuống vực thẳm.

Bạch Nguyệt dùng cánh tay vừa được thả ra để đẩy người trước mặt ra. Đau quá, cả người nàng đau đớn khủng khϊếp.

Những vết thương trên người nàng, vì phản kháng quá mạnh, lại lần nữa bị rách ra.

Máu lại tuôn ra, nhuốm đỏ làn da trắng nõn của nàng, trông như những đường vân phức tạp, càng khiến nàng trở nên quyến rũ.

Nữ alpha không ngừng sờ soạng lên đùi của Bạch Nguyệt, vuốt ve qua lại, thậm chí còn bóp mạnh vài cái.

Để lại những vết hằn sâu.

Đau đến mức Bạch Nguyệt bật ra tiếng nức nở, nhưng nàng vẫn cố gắng kiềm chế không để bản thân khóc thành tiếng.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!"

Bạch Nguyệt dồn hết sức bình sinh, tát nữ alpha một cái.

Nhưng đáng tiếc, cái tát không có tác dụng gì, ngược lại chỉ khiến nữ alpha càng trở nên thô bạo hơn.

Ngay lúc đó, một âm thanh "bốp" vang lên đột ngột.

Nữ alpha lập tức nhìn về phía phát ra tiếng động.

Chỉ thấy Điềm Họa Thủy, đang tựa vào tường gần lối vào, búng nhẹ chiếc bật lửa trong tay, ngọn lửa lóe lên.

Cô châm điếu thuốc trên môi.

Khói thuốc lượn lờ, ẩn hiện đôi mắt xanh thẫm của cô.

Ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào họ.

Ồ không, chính xác là đang nhìn chằm chằm vào nữ alpha.

Nữ alpha chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người, toàn thân cô ta lạnh toát.

Cô ta đã đoán sai, cô ta đã đoán sai rồi…