Nàng Chỉ Có Thể Là Của Ta

Chương 12

Nữ alpha nuốt nước bọt, còn chưa kịp nghe Điềm Họa Thủy nói gì thì đã nhanh chóng thả Bạch Nguyệt ra.

Bạch Nguyệt được thả tự do, liền nhanh chóng nhặt lấy quần áo và con dao, chạy về phía Điềm Họa Thủy.

Nàng trốn sau lưng Điềm Họa Thủy.

Đôi mắt xanh thẫm của Điềm Họa Thủy theo dõi chuyển động của Bạch Nguyệt, thấy nàng chạy về phía mình cũng không ngăn lại.

Cô vẫn dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng rít một hơi thuốc.

Khi làn khói được thổi ra, hai ngón tay thon dài của cô khẽ động, búng cả điếu thuốc về phía nữ alpha.

Vυ't.

Dường như Điềm Họa Thủy có thể điều khiển tốc độ của điếu thuốc.

Ban đầu, điếu thuốc vẫn còn xoay chậm rãi trong không trung.

Ngọn lửa đỏ hồng và tàn thuốc rơi xuống đều có thể thấy rõ mồn một.

Nhưng đến giữa chừng, tốc độ đột ngột tăng nhanh.

Nữ alpha chỉ thấy điểm đỏ hồng đó phóng đại trong mắt mình, càng ngày càng gần.

Sắp cháy vào mắt mình rồi!

“Á! Á á á!”

Nữ alpha không kịp tránh, hoảng hốt lấy tay che mắt.

Điếu thuốc cháy trên mu bàn tay cô ta, để lại một vết sẹo.

Cô ta còn chưa kịp mừng vì đã giữ được đôi mắt thì ngay sau đó, nắm đấm của Điềm Họa Thủy đã ập đến.

Nắm đấm giáng thẳng vào mắt còn lại của cô ta.

Nữ alpha lại hét lên một tiếng thảm thiết.

Lần này, cô ta không né tránh nữa, buông tay xuống, nắm chặt thành quyền, tấn công về phía Điềm Họa Thủy.

Cô ta quả thật không yếu, nhưng cũng không đủ mạnh.

Chỉ sau ba chiêu, cô ta đã bị Điềm Họa Thủy hạ gục.

Vài chục giây sau, Điềm Họa Thủy nắm chặt cổ nữ alpha đã bị đánh cho không còn hình dạng.

Rắc một tiếng, cô bóp vỡ cổ nữ alpha, kết thúc mạng sống của cô ta.

Giải quyết xong đối thủ, Điềm Họa Thủy chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt ngồi co ro dưới đất, hai chân rút vào trong quần áo, hai tay ôm lấy chính mình.

Nàng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nhìn cô.

Đôi mắt đào hoa của nàng như vừa được nước mắt rửa qua, sáng lấp lánh.

Nàng không chạy, cũng không sợ hãi.

Điềm Họa Thủy khẽ liếʍ đôi môi hơi khô của mình, bước về phía Bạch Nguyệt.

Cô có bờ vai rộng, đôi chân dài, vòng eo thon gọn, quần áo đều được cắt may vừa vặn. Dù chỉ là bộ đồ đơn giản màu trắng đen, nhưng cũng không hề làm giảm đi sự cao ráo và thanh tú của cô.

Thấy người đang đi về phía mình, Bạch Nguyệt luống cuống đứng dậy, đôi chân vừa được che kín giờ lại lộ ra ngoài.

Một khoảnh khắc xuân quang thoáng hiện.

Điềm Họa Thủy hơi nghiêng đầu, đi thẳng qua Bạch Nguyệt, chỉ để lại một câu: “Ta sẽ trông chừng cho em, cứ tiếp tục đi.”

Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng Điềm Họa Thủy cho đến khi cô biến mất khỏi phòng tắm.

Cô ấy có vẻ hơi đáng sợ nhỉ.

Bạch Nguyệt cúi đầu xuống.



Bên ngoài phòng tắm, Điềm Họa Thủy che miệng lại, ho sặc sụa vài tiếng.

Thứ mùi gì vậy chứ, chẳng khác nào vũ khí sinh học, sao có thể phổ biến ở thời cổ đại được?

Chắc hẳn đấu trường này đang lừa cô.

Cô ra lệnh cho hệ thống đấu trường đưa cho mình một chai nước, uống vài ngụm, mới có thể làm tan biến đi mùi vị vẫn còn vương lại trong miệng.

Sau đó cô xoa xoa tai mình, cảm thấy hơi nóng, không biết liệu tai mình có đỏ lên không.